ĐÊM GIỚI NGHIÊM - Trang 37

“Dạ. Con vừa xuống xe buýt.”
“Chuyện học hành thế nào?”
“Học hành tốt ạ.”
“Con có chăm học không?”
“Dạ có, chăm lắm ạ.”
“Con phải học thật chăm, cho tương lai đó.”
“Dạ. Cảm ơn ông.”
“Chuyện làm ăn thế nào?”
“Cảm ơn Thượng Đế! Nó cũng tốt ạ.”
“Mọi người trong nhà khỏe chứ?”
“Họ khỏe ạ. Hôm nào ông đến uống trà nhé.”
Khi tôi về đến nhà, Ngoại bắt tôi ngồi bên cạnh ông. Cha đang trên

đường từ chỗ làm ở Srinagar về nhà. Chú, bà ngoại và mẹ ngồi thành nửa
vòng tròn xung quanh chúng tôi. Tôi im lặng, không chắc mình phải nói gì.
“Cho con xin một tách trà được không ạ?” tôi thử hỏi. Mẹ đã rót cho tôi một
tách từ ấm samovar. Tôi lần theo những bông hoa màu hồng được chạm nổi
trên nền sứ trắng giữa những ngụm trà. Ngoại quay sang mẹ. “Hama à, con
có nhớ ngày đầu tiên nó đi học không?”

Mẹ nhìn lên với nụ cười gượng gạo. “Dạ có! Con mặc cho nó áo sơ mi

trắng, quần soóc xám và cà vạt đỏ.

Rồi cha dẫn nó theo.” Ngoại dường như đang nhìn đăm chiêu vào thời

xa xăm nào đó trong một giây thật dài, rồi khẽ cười và nói với tôi, “Ông thả
con ở trường con rồi đi dạy bên trường ông. Con đã khóc lóc la hét đến nỗi
một tiếng đồng hồ sau, cô giáo con đem con đến văn phòng của ông.”

“Hầu hết trẻ con đều khóc mà,” tôi nói.
Rồi ông lặp lại câu chuyện được kể suốt là việc tôi bị ảnh hưởng bởi

truyện tranh Siêu nhân như thế nào, khi một lần tôi đã nhảy từ cửa sổ tầng
một xuống. Thằng em tôi phụ tôi cột tấm pheran lại như cái áo choàng. Tôi
đã bị gãy tay phải. Cái kiểu dẫn dắt từ từ đến câu hỏi thực sự làm cho tôi
bực bội. Tôi đang nghĩ đến việc bỏ ra ngoài. Họ có thể thấy điều đó.

Mẹ nhìn tôi không nói gì. Ông ngoại chăm chú nhìn tôi với đôi mắt

xanh biếc ngân ngấn nước. “Con nghĩ làm sao mà lão già này có thể chịu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.