ĐÊM GIỚI NGHIÊM - Trang 59

lệnh cho bạn vác một cái bao đựng hàng tiếp tế đến trại của hắn. Binh lính
ép buộc thường dân làm việc cho chúng là chuyện thường ngày.

Tên lính đi về phía chúng tôi chỉ để hỏi mua mấy cục pin cho radio của

hắn. Tôi chỉ hắn đến tiệm của ông Bashir Lala, anh họ xa của mẹ tôi, một
người đàn ông tốt tính khá nổi tiếng trong dòng họ về tính nhút nhát. Chúng
tôi hay mua vui trong sự bối rối của ông.

Một ngày nọ ông Bashir đi thăm họ hàng ở Anantnag. Dân địa phương

thường gọi Anantnag bằng cái tên từ ngày xưa của nó, Islamabad. Bọn lính
sẽ đánh đập bất cứ ai dùng cái tên Islamabad, bởi nó cũng là tên thủ đô của
Pakistan. Ông Bashir luôn nhắc nhở mình phải nói Anantnag mà không nói
Islamabad nếu có một tên lính hỏi ông đi đâu. Xe buýt của ông bị bắt dừng
lại tại một trạm kiểm soát ngoài thị trấn và một tên lính hỏi, “Ông đang đi
đâu đó?”

Ông Bashir quên mất câu trả lời mình đã tập dượt trước. “Islamabad.”

Cây ba ton của tên lính vụt vào tay trái ông đau điếng và ông Bashir thét lên,
“Anantnag, thưa ông! Anantnag, không phải Islamabad.”

Người ta đồn ông Bashir đã đón chiếc xe buýt kế về nhà và không thăm

viếng cả Anantnag lẫn Islamabad hàng mấy tháng sau đó.

Tên lính muốn mua mấy cục pin bước đến tiệm ông Bashir. Tôi thấy

ông Bashir đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ của mình và đi về chỗ những bậc
thang dẫn đến tiệm, run lẩy bẩy và tuôn mồ hôi đầm đìa. Ông hỏi tên lính,
“Thưa ông! Tôi đã làm gì ạ? Xin đừng tin mấy thằng ngốc này, chúng nó
không có chuyện gì khác để làm ngoài việc chọc ghẹo tôi. Tôi bằng tuổi cha
chúng, mà chúng vẫn hù dọa tôi. Tôi chỉ là một chủ tiệm nhỏ bé.” Tên lính
phá lên cười và hỏi mua pin. Ông Bashir lóng ngóng lục lọi mấy kệ trong
tiệm, không tìm thấy gì và lại xin lỗi. “Ông nên bán pin ở đây,” tên lính nói.
Ông Bashir hỏi, “Hiệu gì thưa ông?”

Tên lính đi tiếp sang tiệm khác. Ông Bashir dõi theo cả toán lính cho

đến khi chúng đi mất. Chỉ khi ấy ông mới dám hét lớn: “Đồ con lợn! Tụi
mày dám giỡn mặt với tao! Đồ con chó!” Ông ấy tiếp tục la hét chúng tôi.
Rồi ông vùi đầu mình giữa hai đầu gối, che bằng hai bàn tay và òa khóc.
“Sao tụi mày lại đối xử với tao như vậy? Tim tao có vấn đề, mấy cây súng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.