ĐÊM GIỚI NGHIÊM - Trang 71

đi xe lửa bao giờ. Vầng mặt trời màu cam đang lặn xuống cánh đồng hoang
khi chúng tôi bước vào trong ga xe lửa xây bằng gạch đỏ. Những người
khuân vác mặc áo ka ki, quần tây và những bộ áo liền quần màu đỏ vây lấy
chúng tôi. Những sân ga đầy nghẹt người – đám thanh niên phấn khích,
những người đàn bà sồn sồn trang điểm thật dày, các ông chồng của họ tay
xách nách mang và những người bà con đi tiễn họ. Những người bán hàng
rong với những bình trà và cà phê âm ấm chạy về phía mọi khách hàng tiềm
năng và la to Chai garam!, tức trà nóng. Một giọng mũi nói thứ tiếng Anh
bồi léo nhéo qua loa xe lửa, rằng họ hối tiếc về sự bất tiện gây ra cho hành
khách do chuyến xe lửa bị dời lại mười tiếng đồng hồ. Mười tiếng đồng hồ!

Chiếc xe lửa màu huyết dụ vào ga và chúng tôi lên toa của mình. Ngoại

nói cho tôi biết, những toa có máy điều hòa là đắt tiền nhất và chỉ những
người giàu mới có khả năng đi, rồi đến những toa hạng nhất ít đắt tiền hơn,
rồi đến hạng giường nằm là loại chúng tôi chọn. Toa giường nằm giống như
một cái lò nướng, đông lúc nhúc. Mỗi ngăn của toa có ba giường ngủ ở một
bên và hai cái nữa bên kia lối đi. Chúng tôi nhận chỗ đã đặt sẵn và vài phút
sau, tôi bắt đầu cuộc hành trình bằng xe lửa đầu tiên của mình.

Tôi cảm thấy bứt rứt, lóng ngóng và ý thức về sự mù tịt của mình về

những việc đơn giản như đóng một cái cửa sổ xe lửa hoặc mở một cái
giường xếp. Thời tiết thật tàn bạo: nóng nực và ẩm ướt. Mặt tôi nóng bừng
bừng, còn chiếc áo sơ mi ướt sũng mồ hôi dán chặt vào lưng tôi. Môi của
Ngoại khô đến nỗi tôi có thể thấy được một lớp muối trên đó. Cái nóng trở
nên dễ chịu hơn một chút khi chuyến tàu tốc hành đi Shalimar rời trạm.
“Mày có thể uống trà trên xe lửa và cái tách sẽ không lắc,” có lần một người
bạn đã nói với tôi. Tôi đã uống và đúng là nó không lắc.

Sau vài giờ hành trình, khi tàu Tốc hành Shalimar đến địa phận Punjab

thì hai tên lính bước vào toa của chúng tôi. Cũng như tôi, hai tên lính này đã
trải qua chuyến đi dài mười hai tiếng qua những ngọn núi cao để đến ga xe
lửa ở Jammu. Phía trước chúng tôi là chuyến xe lửa mười hai tiếng đến
Delhi. Bọn lính mỉm cười và thả túi của chúng trên lối đi. “Anh có thể làm
ơn nhường cho chúng tôi một chỗ không?” một tên trong bọn hỏi một người
đàn ông trung niên đang đọc báo. “Chúng tôi đang trở về nhà sau một năm ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.