ĐÊM HỘI LONG TRÌ - Trang 127

Chàng trao một thỏi bạc cho tên vô lại và nói tiếp:

- Ở đây thì mi cũng chết, ta khuyên mi nên đi đâu kiếm việc làm

ăn lương thiện thì hơn.

Đào Văn Kiên dạ dạ. Nguyễn Mại dẫn mọi người đi. Lúc ấy vừa

gặp bọn lính tuần mà chàng đã dặn đến chờ gần đấy. Chàng sai
chúng cõng bọn Bảo Kim đi. Khi Nguyễn Mại về đến nhà thì trời
vừa sáng bạch.

Tin bọn anh em Bảo Kim trốn thoát làm náo động cả phủ Đặng

Lân. Mọi người hốt hoảng. Khi Bùi Đãng lên báo cho Cậu Trời biết,
Lân gầm lên như một con thú dữ, thét lấy kiếm, rồi chạy xuống
nhà giam. Hỏi đến Đào Văn Kiên thì tên này đã trốn mất, hỏi
đến lũ gia nhân nằm canh, chúng nói hồ đồ không ra manh mối
gì. Đặng Lân rít lên:

- Thế thì chúng bay giết tao, chúng bay giết tao, lũ toi cơm, đồ

chó chết!

Lân đâm chết mấy tên, còn những tên khác đứa thì què, đứa sứt

đầu cụt tay, giãy giụa trong nhà giam, kêu khóc thảm thiết. Khi đã
mệt nhoài, Lân trở về phòng riêng. Một người đàn bà đến trình về
bệnh Quận chúa, Lân quát rầm rĩ:

- Cho nó chết, của nợ ấy thì để làm gì. Tao cấm không cho nó

uống thuốc nữa. Cho nó chết, vì nó mà tao không giết ngay bọn
thằng Bảo Kim, nó đã không thiết gì đến tao, thì cho nó chết.

Khi người đàn bà giảng giải, khuyên nên giữ mồm giữ miệng, thì

Lân điên tiết, đánh đập người ấy tàn nhẫn, và thốt lên những lời
bất kính với cả chúa Tĩnh Đô, nỗi giận không vì những sự phát biểu
dã man ấy mà nguôi đi, trái lại cứ âm ỷ đốt cháy lòng Cậu Trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.