ĐÊM HỘI LONG TRÌ - Trang 59

- Tiện thiếp đắn đo mãi, nay mới dám nói. Em tiện thiếp là

Đặng Lân...

- Ta đã phong làm Quốc cữu, được mở phủ đệ như những vị

vương hầu, thậm chí Quốc cữu giết cả đại thần, ta cũng ngơ cho,
vì ái phi đó...

- Em tiện thiếp được Chúa thượng săn sóc, ơn ấy tiện thiếp xin

ngậm vành kết cỏ. Còn việc đại thần, chẳng qua người ta ghen mà
vu cho, chứ em tiện thiếp là con nhà nho, đời nào lại ngỗ nghịch
thế?

- Vậy ái phi xin gì cho Quốc cữu?

Chúa cúi xuống, ghé vào tai nàng giục nói. Ngài thấy cả người

rung động một mối tình mãnh liệt. Lâu lâu, Tuyên phi se sẽ thưa:

- Tâu Chúa thượng, Quốc cữu không biết phận hèn, lại muốn

chơi trèo, nay nhờ tiện thiếp nói với Chúa thượng xin Quỳnh Hoa
Quận chúa...

- Quỳnh Hoa Quận chúa!

Chúa giật bắn người lên, hoang mang như một người bị ngã.

Tuyên phi ngước mắt nhìn Chúa, thấy Tĩnh Đô tái mặt đi. Thoáng
một cái, nàng đã nhận thấy trong nét mặt rất dễ thay đổi kia, vẻ
giận dữ, vẻ đau đớn, vẻ hoài nghi, xen với một vẻ kiêu ngạo không bờ
bến. Nàng cầm lấy tay Chúa lúc nào Chúa cũng không biết. Nàng
nói:

- Tâu Chúa thượng, tiện thiếp biết: chị em tiện thiếp là hạng

tầm thường, thực không dám sánh với cành vàng lá ngọc. Chỉ vì em
tiện thiếp khẩn khoản, chẳng nhẽ không tâu cùng Chúa thượng, nên
tiện thiếp...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.