ĐÊM HỘI LONG TRÌ - Trang 95

vào cung. Không gượng được nữa, vị Tổng nguyên súy, Nhiếp chính
quốc, Thái sư Thượng phụ, uy quyền hống hách, cầm cân nẩy
mực cho muôn dân, loạng choạng đi vào nằm lăn trên giường, thốt
tiếng kêu:

- Quỳnh Hoa! Cha hại con!

Hàng lệ tuôn ra, Chúa thổn thức như một đứa con nít.

***

Phủ Đặng Lân là một tòa lâu đài nặng nề và kiên cố. Được chúa

Tĩnh Đô che chở, lại được phong chức Quốc cữu, Đặng Lân tự xử như
những bậc đại gia, xây phủ giống như phủ Thế tử. Các quan nhiều
người đã hạch Đặng Lân, cho là lộng hành. Chúa làm ngơ cho, Lân lại
càng được thể.

Những bậc công khanh ở kinh đô chỉ biết trả thù Đặng Lân bằng

cách không giao thiệp. Vả, ai cũng sợ con người tiểu nhân nham hiểm
và lật mặt ấy. Đặng Lân cũng biết mình bị khinh bỉ, vì thế một mặt
càng ngang ngạnh, gây sự với mọi người, một mặt hết sức sửa sang
phủ đệ, trang hoàng cho đẹp hơn hết các dinh thự ở kinh thành.

Nhưng ý một đằng thì sự thực lại xoay ra một cách khác. Càng tu

bổ bao nhiêu thì phủ càng thêm lòe loẹt, càng thêm khó coi bấy
nhiêu. Vẻ khôi hài của phủ Đặng Lân không qua được mắt Quận
chúa. Đã ngao ngán, nàng lại thêm ngao ngán.

Lầu mà Lân dành cho Quận chúa lại càng lòe loẹt. Quỳnh Hoa

lấy làm chướng mắt vì những màu sống sượng, những kèo cột
chạm trổ công phu nhưng vụng về, nhất là vì mấy đôi câu đối chữ
viết đã non, lời văn lại đầy ý lẳng lơ dâm đãng. Quận chúa ngắm
chiếc giường thất bảo của mình. Phải, đấy là giường của nàng!
Nàng ghê tởm nghĩ đến người chồng mà nàng phải chung chăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.