ĐÊM HỘI LONG TRÌ - Trang 99

Người con gái ứa nước mắt, nói:

- Em không có tội gì, cậu tha cho em... Bố mẹ em...

Con dao đã cắm phập vào giữa bụng... Mặt hoa nhăn nhó, người

con gái ôm bụng:

- Trời ơi! Trời ơi! Cậu tha cho em.

Đặng Lân rút dao ra, cười một cái cười ma quỷ, say sưa trong tội

ác, lại đâm lia lịa nạn nhân cho đến khi không còn thấy cử động
nữa bấy giờ mới thôi.

Giữa lúc ấy, thì trên lầu, Quận chúa thốt lên một tiếng kêu

thất thanh. Lân quăng dao đứng dậy nhìn lên phía trên lầu. Lại một
tiếng rú vừa ai oán vừa thất vọng. Lân ngắm đến mình, thấy
quần áo đỏ ngầu những máu, tay chân cũng vậy. Vội lấy tay vuốt
mồ hôi mặt, và mặt như sơn đỏ, trông càng kinh tởm. Con người trụy
lạc ấy bỗng khao khát một chút tình êm ái hơn.

Lân quay vào trong nhà, kéo ghế ngồi, nhưng vẫn đăm đăm

nhìn lên lầu Quận chúa. Hình ảnh dịu dàng của người thiếu nữ quí
phái phảng phất trước mặt con dâm quỉ, nhẹ nhàng như áng hương
thơm. Đột nhiên Lân chán ghét tất cả những thú vui xác thịt, tất cả
những con gái đã qua tay.

Lân gật gù:

- Quỳnh Hoa đã là vợ ta, không lý gì vợ chồng lại cách biệt nhau,

bông hoa đã kề đến tận tay, ai lại bỏ không hái? Con người lịch sự
nhất kinh thành, cao quý nhất nước, nay thuộc về ta, bỏ không
cũng uổng, mà chờ là khờ.

Lòng phơi phới, Lân tưởng tượng phút ái ân bên cạnh người khuê

các kia: Một bậc tuyệt sắc giai nhân chắc phải có hương vị đặc biệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.