ĐÊM HỒNG HOANG - Trang 108

Nàng vùng thoát khỏi tay họ, nhảy ra khỏi giường và vừa gào lên

“PAÏKAN!...” vừa chạy lướt qua các bác sĩ ra đến cửa. Zabrec định
ngăn nàng lại thì bị thúc cùi chỏ vào mặt khiến anh ta phải buông nàng
và thổ ra một ngụm máu; Hoover bị hất ngược vào vách, còn Forster
dang tay về phía nàng thì bị một cú đấm thật mạnh đến nỗi ông tưởng
mình bị gãy xương. Nàng mở cửa phóng ra ngoài.

Các nhà báo đang theo dõi cảnh tượng trên màn hình trong Phòng

Hội nghị liền ùa cả ra đại lộ Amundsen.

Họ trông thấy cửa bệnh xá đột nhiên bật mở và Eléa chạy như một

người điên, như một chú sơn dương sắp bị con sư tử đuổi sát bên chực
vồ lấy. Họ dàn hàng ngang chắn lối đi. Nàng lao tới mà không trông
thấy họ, miệng kêu lên một tiếng mà họ không hiểu. Đèn flash laser từ
các tay nhiếp ảnh đứng xếp hàng ngang nháy liên tục. Nàng chạy xuyên
qua họ, hất ngã ba anh chàng với máy ảnh của họ. Nàng chạy về phía
cổng ra vào trước khi mọi người bắt kịp mình, đúng vào lúc cánh cửa
trượt mở ra cho chiếc xe chở lương thực chạy vào, trên xe người lái nai
nịt quần áo ấm từ đầu tới chân.

Bên ngoài, là bão trắng xóa, cơn bão tuyết với vận tốc 200 cây số

giờ. Điên cuồng vì tuyệt vọng, mù quáng, trần trụi, nàng lao vào những
cơn gió sắc như cứa da.

Gió quật vào da thịt nàng rồi hú lên vui sướng, nhấc bổng nàng lên,

mang nàng trên tay dâng cho thần chết.

Nàng chống cự lại, cố đặt chân xuống mặt đất, tay chân túi bụi quật

trả lại cơn gió, ưỡn ngực phá vỡ nó vừa cất tiếng gào to hơn cả gió.
Cơn bão ùa vào miệng nàng làm tiếng thét của nàng tắt ngấm.

Nàng ngã xuống.
Một giây sau họ nhặt nàng lên và mang nàng về.

— Tôi đã nói rõ với anh rồi mà, - Lebeau nói với Simon với vẻ

nghiêm khắc xen lẫn hài lòng vì mình đã nói đúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.