ĐÊM HỒNG HOANG - Trang 110

Các bác sĩ tiên liệu ít ra nàng cũng bị sưng phổi hay tổn thương vì

cóng lạnh. Vậy mà nàng không hề gì.

Không ho cũng không sốt, cả một vết ửng đỏ trên da cũng không.
Khi nàng tỉnh lại, người ta thấy nàng đã chịu đựng được cú sốc và

chế ngự mọi cảm xúc của mình. Gương mặt nàng chỉ còn vẻ dửng dưng
hoàn toàn, như hóa đá, như một người vừa lãnh án chung thân, vào thời
điểm bước chân vào xà lim mà biết mình không bao giờ có ngày trở ra.
Nàng biết người ta đã nói sự thật với nàng.

Tuy vậy nàng vẫn muốn có chứng cứ. Nàng yêu cầu được nghe báo

cáo của Đoàn thám hiểm, nhưng khi nữ điều dưỡng bắt đầu đọc thì
nàng đưa tay ra hiệu gạt chị ta ra và gọi:

— Simon...
Simon không có trong phòng.
Sau cú can thiệp thô bạo suýt đưa đến kết cục xấu, anh bị các chuyên

viên hồi sinh đánh giá là quá nguy hiểm, và cấm tiệt từ nay không được
chăm sóc Eléa nữa.

— Simon... Simon... - nàng lặp đi lặp lại.
Nàng đưa mắt nhìn quanh căn phòng để tìm anh.
Từ khi nàng vừa mở mắt ra trước đây, nàng đã luôn thấy anh ở bên

cạnh mình, đã quen với gương mặt anh, giọng nói, các cử chỉ thận
trọng của anh. Và chính anh đã cho nàng biết sự thật. Trong thế giới xa
lạ này, ở chặng cuối của cuộc du hành đầy kinh hãi này, anh là một yếu
tố đã khá thân quen, một chỗ nương tựa cho nàng bên bờ vực.

— Simon...
— Tôi nghĩ nên đi tìm cậu ấy thì tốt hơn, - Moïssow nói.
Anh đến, và bắt đầu đọc. Rồi anh ném tờ giấy đi và kể nàng nghe.

Đến đoạn tìm thấy hai người đang ngủ đông, nàng đưa tay ra hiệu cho
anh im lặng rồi nói:

— Tôi là Eléa, còn ông ta là Coban. Ông ta là nhà bác học nổi tiếng

nhất ở Gondawa. Ông ta hiểu biết mọi điều. Gondawa, đó là xứ sở của
tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.