ĐÊM HỒNG HOANG - Trang 109

Simon ủ rũ nhìn các nữ điều dưỡng chà xát, xoa bóp cho Eléa đang

bất tỉnh nhân sự. Anh lẩm bẩm:

— Païkan...
— Chắc cô ấy đang yêu, - Léonova nói.
Hoover cười khẩy:
— Yêu một người đàn ông mà cô ấy đã rời xa 900.000 năm trước!...
— Cô ấy mới rời xa anh ta hôm qua thôi... - Simon nói. - Giấc ngủ

không hề có khoảng thời gian... Và đêm ngắn ngủi ấy là thời gian vĩnh
cửu giữa bọn họ.

— Thật bất hạnh... - Léonova lẩm bẩm.
— Tôi không thể biết được, - Simon trầm giọng.
— Cu cậu à, - Lebeau nói, - trong y học, điều gì ta không biết thì

phải đặt giả thiết chứ...

Ta biết điều đó.
Ta nhìn đôi môi em. Ta đã thấy chúng run rẩy vì tình yêu khi gọi tên

hắn ta.

Thế là ta muốn tách rời em với hắn, ngay lập tức, một cách thô bạo,

để em biết rằng chuyện ấy đã chấm dứt từ thời xa xưa, hắn ta chẳng
còn lại gì thậm chí một hạt bụi được thủy triều và gió mang đi đâu đó
hàng nghìn lần, hắn ta chẳng còn gì nữa mà phần sót lại của hắn cũng
chẳng còn gì nữa, hoàn toàn không còn lại bất cứ thứ gì... Rằng những
kỷ niệm của em đều rút ra từ số không. Từ hư vô. Sau lưng em chỉ còn
lại màu đen, và ánh sáng, niềm hy vọng cùng sự sống là đây, trong thời
hiện tại của chúng tôi, cùng với chúng tôi.

Ta đã vung rìu chặt phăng mọi thứ sau lưng em.
Ta đã làm em đau.
Nhưng trước tiên, em, chính em mới là người làm tim ta tan nát khi

em gọi tên hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.