ĐÊM HỒNG HOANG - Trang 129

— Bình tĩnh, - nàng nói.
Nàng chống khuỷu tay lên bàn và hai tay ôm đầu.
Tấm lá trước trán vẫn giở lên. Nàng từ từ khép đôi mắt sâu thẳm như

đêm.

Mọi ánh nhìn, mọi caméra đều hướng về Eléa và Simon, họ ngồi

cạnh nhau, nàng tì khuỷu tay lên bàn còn anh ngồi thẳng tựa vào lưng
ghế, lá vàng bịt kín mắt.

Im lặng đến mức có thể nghe được tiếng một nụ tuyết rơi.
Rồi đột nhiên Simon giật nảy mình. Người ta trông thấy anh xòe hai

tay đưa về phía trước như thể muốn khẳng định một thực tế nào đó.
Anh từ từ nhổm dậy, lẩm bẩm mấy từ mà Trạm phiên dịch thì thào lặp
lại:

— Tôi thấy!... Tôi nghe...
Anh kêu lên:
— TÔI THẤY! Là Thảm họa kinh hoàng của ngày tận thế! Một bình

nguyên mênh mông... cháy rừng rực! ... bị tan chảy! Những đạo quân từ
trên trời rơi xuống!...

Những vũ khí phun ra cái chết và tiêu diệt họ... Còn rơi nữa!... Như

thể hàng ngàn đám mây châu chấu...

Chúng chui xuống đất!... Chúng xuyên vào lòng đất!... Bình nguyên

bị xé đôi! Mở toác thành hai... từ đầu này tới đầu kia chân trời... Mặt
đất nảy lên rồi rơi xuống!... Những đạo quân tan tác! Có cái gì đó từ
mặt đất chui lên... vật... gì... gì đó to khủng khiếp! Một cỗ máy gớm
ghiếc, một đồng bằng toàn thủy tinh và thép... nó tách khỏi mặt đất, bay
lên, mở rộng,... nở ra... trùm kín bầu trời! Ồ!... Một gương mặt... một
gương mặt che hết cả bầu trời... Nó ở sát bên tôi! Nó nghiêng xuống
nhìn tôi! Là gương mặt đàn ông... Đôi mắt nó đầy tuyệt vọng...

— Païkan! - Eléa rên rỉ.
Đầu cô trượt trong hai bàn tay, thân trên đổ gục xuống bàn. Hình ảnh

hiện ra trong não Simon tắt ngấm.

Coban biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.