ĐÊM HỒNG HOANG - Trang 179

cảm tính, cũng không còn bản thân chúng ta nữa. Chúng ta đang đứng
trước một nghĩa vụ vượt quá sức mình.

Cô và ta, chúng ta phải bảo toàn sự sống cho vũ trụ và tái tạo lại thế

giới.

— Hãy nghe cho rõ Coban, - Eléa nói, - tôi bất cần thế giới, tôi bất

cần sự sống, của loài người và của vũ trụ cũng thế. Không có Païkan thì
chẳng còn vũ trụ, cũng chẳng còn sự sống. Hãy cho Païkan vào Nơi trú
ẩn cùng tôi, tôi sẽ cầu Trời phù hộ cho ông đến tận cùng Vĩnh cửu!

— Ta không thể, - Coban nói.
— Cho tôi gặp Païkan! Còn ông, hãy ở bên con gái ông! Đừng bỏ rơi

con bé để nó phải chết một mình!

— Ta không thể, - Coban nói nhỏ.
Gương mặt ông cùng lúc bộc lộ vẻ kiên quyết lẫn nỗi sầu não vô

biên. Người đàn ông này đã đi đến tận cùng cuộc đấu tranh khiến ông
tan nát lòng. Nhưng ông đã quyết định, dứt khoát. Ông đã không thể
xây dựng một Nơi trú ẩn lớn hơn. Chính phủ mải bận rộn với Gonda 1
và con quái vật khổng lồ đang ẩn náu ở đó nên đã không quan tâm đến
dự án của Coban; họ để ông thực hiện nhưng lại từ chối giúp đỡ. Chỉ
một mình Viện Đại học làm nên Nơi trú ẩn. Việc sáng tác và chế tạo
này đã huy động toàn bộ nguồn năng lượng, tất cả các phương tiện máy
móc và các phòng thí nghiệm cũng như toàn bộ các tài khoản của nó.
Đây là quả độc nhất của một cây khổng lồ. Nó chỉ chứa có hai hạt, nếu
thêm hạt thứ ba vào thì cây sẽ bị hư hỏng. Thậm chí là một hạt nhỏ.
Thậm chí Doa. Nó chỉ có thể tiếp nhận một người nam và một người
nữ.

— Vậy thì hãy tìm một người đàn bà khác! - Eléa hét lên. - Có hàng

triệu người kia mà!

— Không, - Coban nói, - không có hàng triệu người, chỉ có năm

người, và rốt cuộc chỉ còn lại mình cô...

Máy điện toán đã chọn cô vì cô là ngoại lệ. Không, không có người

nữ nào khác và người nam nào khác, mà là cô và ta! Đừng nói nữa, ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.