ĐÊM HỒNG HOANG - Trang 18

Tay trái anh run run cầm mảnh giấy. Anh lặng thinh khạc đờm,

không thốt nên lời. Anh cầm tờ giấy nhàu nhò đập vào màn hình, nuốt
nước bọt rồi kêu to:

— Ối thánh thần ơi, mẹ kiếp! Đúng là điên rồ!
Nhưng mà sờ sờ ra đó! Cả bốn máy dò không thể ngu hết cả bốn!

Không phải chỉ có các phế tích của cái gì tôi chưa rõ, mà ở chính giữa
đống đá dăm ấy, kia kìa, ở chỗ đó, đúng chỗ đó, có một đài phát sóng
siêu âm đang hoạt động!

Là vậy đó, theo đúng logic thì con đường nhỏ xíu đầy bí ẩn là tín

hiệu được gửi đi từ đài phát đã hoạt động từ hơn 900.000 năm trước...
Điều này quá đỗi to tát không sao tin nổi, vượt qua các thời kỳ lịch sử
lẫn thời tiền sử, đập tan mọi tín điều về khoa học và không còn nằm
trong tầm hiểu biết của loài người. Duy nhất một người chấp nhận sự
kiện này một cách bình thản, dĩ nhiên là Brivaux, người duy nhất sinh
ra và lớn lên ở làng quê. Những người khác đều sống ở thành phố, lớn
lên giữa những gì tạm bợ, phù du, những gì được xây dựng rồi cháy rụi,
sụp đổ, thay đổi và tự hủy diệt. Còn anh, sống gần rặng núi Alpes, anh
đã được tập quen nhìn thấy điều lớn lao và có thể hình dung khoảng
thời gian ấy.

— Mọi người sẽ nghĩ chúng ta bị điên, - Grey nói.
Anh dùng máy vô tuyến điện gọi về căn cứ và yêu cầu trực thăng

khẩn cấp đưa cả đoàn trở về.

Nhưng anh quên mất dịch ban đỏ. Viên phi công trực cuối cùng vừa

mới ngã bệnh.

— Có André sức khỏe đang khá hơn, trong ba bốn ngày nữa chúng

tôi sẽ cử anh ta đến, - máy vô tuyến điện từ căn cứ trả lời. - Nhưng tại
sao các anh muốn trở về? Có chuyện gì xảy ra vậy? Có hỏa hoạn ở trên
băng à?

Grey cúp máy. Câu đùa giỡn ngu xuẩn ấy có hơi quá đà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.