ĐÊM HỒNG HOANG - Trang 220

Một giọng nói rất to và trừu tượng phát ra từ khu rừng. Lũ chim bay

tán loạn, đâm sầm vào mọi chướng ngại vật trong đêm tối. Tất cả các
loa trong rừng đều phát đi giọng Coban. Giọng nói vừa pha trộn vừa
chồng lên chính mình, rung vang và lan truyền trên mặt nước. Con
ngựa xanh ngẩng đầu nhìn lên trời và cất tiếng hí vang rền.

— Eléa, Eléa, nghe đây, Eléa... Ta biết cô đang ở bên ngoài... Cô

đang gặp nguy hiểm... Quân xâm lược liên tục đổ bộ... Chúng sắp
chiếm toàn bộ Mặt đất... Hãy dùng chìa khóa của mình báo hiệu với
thang máy, chúng tôi sẽ đến tìm cô dù cô ở bất cứ đâu... Đừng chần chừ
nữa... Nghe này Païkan, hãy nghĩ tới cô ấy!... Eléa, Eléa, đây là lời kêu
gọi cuối cùng của ta. Trước khi trời rạng sáng, Nơi trú ẩn sẽ đóng cửa
dù có cô hay không.

Sau đó là im lặng.
— Ta thuộc về Païkan, - Eléa nghiêm trang nói nhỏ.
Nàng vít lấy cổ chàng.
Chàng vòng tay quanh người nàng, bế nàng lên và đặt nàng nằm

xuống thảm cỏ mềm, giữa bầy thú. Chúng dạt ra tạo thành một vòng
tròn quanh hai người. Nhiều con thú khác từ trong rừng cũng đến, tất cả
những chú ngựa trắng, ngựa xanh, và những chú ngựa màu đen vóc nhỏ
hơn, không thể nhận ra ngay cả dưới ánh trăng.

Và cả những lão rùa chậm chạp cũng từ dưới nước bò lên nhập bọn.

Ánh sáng ở chân trời bập bùng quanh họ từ tận cùng thế giới. Chỉ có
hai con người lẻ loi giữa thành trì sống của muông thú đang che chở họ
và yên tâm vì sự có mặt của họ. Chàng luồn tay gỡ dải băng che ngực
Eléa để lộ một bầu vú giữa hai chiếc khóa.

Chàng áp lòng bàn tay lên bầu vú và mơn man nó vừa rên rỉ vì hạnh

phúc, vì tình yêu, vì kính trọng, vì cảm phục, vì trìu mến, với lòng biết
ơn vô hạn cuộc đời đã tạo ra vẻ đẹp hoàn hảo nhường ấy và ban tặng nó
cho nàng để chàng nhận biết rằng nàng đẹp.

Và giờ đây, là lần cuối cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.