ĐÊM HỒNG HOANG - Trang 246

Anh ngồi bật dậy, nhận ra mình không tài nào ngủ được. Thuốc ngủ

ư? Máy-ăn ở đó, trên chiếc bàn nhỏ, ngay tầm tay anh. Anh lướt ngón
tay trên ba nút màu trắng. Ngăn hộc mở chìa ra cho anh một hoàn màu
đỏ.

Người nữ điều dưỡng nhìn anh với vẻ quở trách:
— Bác sĩ ăn cái này à? Có khi là thuốc độc đó!
Anh không trả lời. Nếu đây là thuốc độc thì Eléa đã nuốt rồi, mà nếu

Eléa chết thì anh cũng chẳng thiết sống. Nhưng anh không tin là thế.
Anh cầm hoàn thuốc giữa ngón cái và ngón trỏ và đưa vào miệng. Nó
vỡ tan giữa hàm răng như một quả anh đào không hạt. Anh cảm thấy
dường như toàn bộ bên trong miệng, mũi, cổ họng đều xông lên sự êm
dịu khó cưỡng. Không phải vị dịu ngọt, vì nó không có vị gì cả, mà như
một dung dịch mượt mà, một sự tiếp xúc, một cảm giác êm ái vô cùng
tận lan tỏa và thấm vào thịt, xuyên qua má và cổ ra tận bề mặt da, xâm
chiếm bên trong đầu, và khi anh nuốt thì nó đi xuống và tràn ngập toàn
thân. Anh ngủ lại một cách êm ái. Anh không có cảm giác buồn ngủ.

Dường như anh có thể vừa nhảy nhót nô đùa vừa trèo lên tận đỉnh

Himalaya.

Người nữ điều dưỡng lay anh dậy.
— Bác sĩ! Nhanh lên! Dậy nhanh lên!
— Gì cơ? Chuyện gì xảy ra vậy?
Anh nhìn đồng hồ treo tường có lân tinh. 23 giờ 37 phút.
— Tôi đã nói với bác sĩ đúng là thuốc độc mà! Bác sĩ uống cái này

đi, nhanh lên! Là i-pê-ca

[16]

đấy!

Anh đẩy lùi chiếc cốc chị điều dưỡng đưa cho mình.
Chưa bao giờ anh cảm thấy dễ chịu, sảng khoái và thư thái thế này,

như thể anh đã ngủ suốt mười tiếng đồng hồ.

— Nếu không phải thuốc độc thì cô ấy làm sao kia kìa? Cô ấy, là

Eléa.

Cô đã thức giấc, mắt mở to, cái nhìn đăm đăm, hai hàm nghiến chặt.

Đột nhiên toàn thân cô run rẩy từng cơn. Simon dỡ chăn, đưa tay chạm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.