ĐÊM HỒNG HOANG - Trang 255

thành tro bụi cùng tất cả Trạm phiên dịch nếu có người cố gỡ chúng ra
hoặc có thể đơn giản nếu người ta đến gần chúng.

— Mẹ ẹ ẹ ẹ kiếp! - Hoover nói. - Anh có khẩu súng lục không? -

Anh hỏi Mourad.

— Không.
— Léonova, đưa khẩu súng của cô cho anh ấy!
— Nhưng...
— Đưa đi! Mẹ kiếp! Giờ mà còn tranh cãi nữa hả?
Léonova chìa khẩu súng cho Mourad.
— Đóng cửa lại, - Hoover nói. - Đứng giữ trước cửa, không cho bất

cứ ai vào, nếu ai lằng nhằng thì bắn ngay!

— Vậy nếu cái này nổ thì sao? - Mourad hỏi.
— Thì anh cũng nổ theo, và không chỉ có mình anh!... Mà thằng cha

Lukos đâu rồi?

— Ở trong Noãn.
— Đi nào em gái...
Anh lôi cô chạy vùn vụt ngang với tốc độ gió bên ngoài. Cơn bão đã

nổi lên vào lúc mặt trời lên đến đỉnh. Những đám mây màu lục đã nuốt
chửng mặt trời rồi sau đó cả bầu trời. Ngọn gió quét phăng mọi chướng
ngại vật, cào tuyết trên mặt đất rồi nhào trộn với các thứ lăn lông lốc ấy
thành một bàn nạo sắc bén.

Gió cuốn đi các mảnh vỡ, rác rưởi, những chiếc hòm bỏ không,

những thùng phuy rỗng và đầy, những cột ăng-ten, xe jeep, và quét sạch
sành sanh.

Người gác cổng ngăn không cho họ bước ra. Mạo hiểm ra ngoài

không có phương tiện bảo hộ là chết ngay. Ngọn gió sẽ làm họ mù lòa,
ngạt thở, bẻ gãy họ, cuốn họ đi trong cái rét vô cùng tận cho đến chết.

Hoover lột chiếc mũ trùm đầu của người đàn ông và chụp lên đầu

Léonova, lột tiếp kính, găng tay, áo ấm thể thao tròng vào người cô,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.