Kỹ sư trưởng phụ trách pin hạt nhân cung cấp năng lượng và ánh
sáng cho Căn cứ tên là Maxwell, một người ba mươi mốt tuổi, tóc xám.
Anh ta chỉ uống nước lọc.
Nước của Mỹ, được cấp đông và mang tới từng khối hai mươi lăm
lít: Hoa Kỳ gửi nước đá đến Nam cực, loại nước được tiệt trùng có
chứa các vitamin, bổ sung fluor và các nguyên tố vi lượng cùng một
chất gây sảng khoái. Maxwell và các người Mỹ khác ở EPI tiêu thụ một
lượng lớn nước ấy để uống và đánh răng. Đối với việc vệ sinh thân thể,
họ đành nhượng bộ dùng nước từ băng tan chảy ở cực. Maxwell cao
một mét chín mươi hai và nặng sáu mươi chín kí tươi. Anh ta luôn
đứng thẳng và nhìn những người khác từ trên cao xuống qua cặp kính
hai tròng của mình, không chút khinh khi dẫu họ thấp bé hơn mình.
Người ta càng để ý tới ý kiến của anh ta thì anh ta càng ít nói.
Anh ta đến tìm Heath, người đã theo Lukos đi châu Âu mua vũ khí,
và với vẻ dửng dưng, hỏi thăm anh này các chi tiết về sức công phá của
những trái mìn gài ở Trạm phiên dịch. Heath không thể khẳng định
được bất cứ điều gì, vì Lukos mới là người ký kết mua bán với một con
phe người Mỹ. Nhưng Lukos có nói rằng mỗi trái mìn ấy chứa ba kí lô
PNK.
Maxwell huýt sáo. Anh ta biết loại chất nổ mới này của Mỹ. Cường
độ mạnh gấp một ngàn lần TNT. Ba quả bom là chín kí-lô PNK, vị chi
chín tấn TNT. Một quả bom chín tấn phát nổ trong Trạm phiên dịch sẽ
gây tác hại thế nào đến pin hạt nhân ở bên cạnh, cho dẫu nó được che
chắn bởi lớp bê-tông dày và hàng chục mét băng? Về nguyên lý, đằng
sau tấm khiên bằng băng ấy, lớp bê-tông phải chịu đựng được chấn
động, nhưng cũng có khả năng vụ nổ làm lung lay kết cấu của pin, phá
vỡ các kết nối, gây ra vết nứt cũng như làm rò rỉ chất lỏng và chất
phóng xạ, cũng có thể khơi mào cho phản ứng không thể kiểm soát đối
với chất uranium...
— Phải di tản EPI 2 và 3, - Maxwell nói mà không lên giọng. - Thậm
chí thận trọng hơn thì nên di tản toàn bộ căn cứ...