ĐÊM HỒNG HOANG - Trang 282

chết ra khỏi dòng máu chung, ra khỏi các mạch máu nối liền hai
người?

Nhưng liệu em có còn đủ sức không? Hay em chỉ có thể nhìn cái máy

ấy mà thôi?

Tất cả những điều ấy, ta tự hỏi mình trong khoảnh khắc, trong một

giây vừa ngắn ngủi mà cũng rất dài như giấc ngủ mà chúng tôi đã
đánh thức em. Thế rồi sau cùng, ta lại hét lên. Nhưng ta không gọi tên
Païkan. Ta hướng về những người đang chứng kiến cả hai sắp chết mà
không hiểu tại sao, và họ đang cuống cuồng lên. Ta đã thét lên với họ:
“Các người không thấy cô ấy tự đầu độc mình sao!”. Và ta mắng nhiếc
họ, ta tóm ngay người đứng gần nhất mà ta chẳng còn biết là ai, ta lay
họ, ta đánh họ, họ đã chẳng nhìn thấy gì cả, họ để mặc em hành động,
một lũ đần độn, bầy lừa tự cao tự đại, những thằng ngu có mắt như
mù...

Họ không hiểu ta nói gì. Mỗi người trong bọn họ trả lời ta bằng

ngôn ngữ của mình, và ta cũng chẳng hiểu họ nói gì.

Chỉ có Lebeau hiểu ta nói gì và giật kim truyền ở tay Coban ra. Rồi

ông cũng thét lên, đưa tay chỉ trỏ ra lệnh mà những người khác không
hiểu.

Quanh em và Païkan, bất động và yên bình, là những giọng nói và

cử chỉ hốt hoảng, là vũ điệu ba-lê quay cuồng của những chiếc áo
blouse xanh lục, vàng và xanh lam.

Mỗi người bày tỏ với mọi người, họ la hét, chỉ trỏ, nói mà không ai

hiểu ai. Bộ phận có hiểu tất cả cũng như mọi người đều hiểu đã không
nói vào các tai nghe nữa. Tháp Babel lại đổ sập xuống chúng tôi. Trạm
phiên dịch vừa nổ tung.

Moïssow trông thấy Lebeau giật kim ra khỏi tay người nam, tưởng

rằng ông ta phát điên hoặc ông ta muốn giết người ấy. Anh tóm lấy
Lebeau và đánh ông.

Lebeau vừa chống đỡ vừa hét to: “Thuốc độc, thuốc độc!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.