Khuôn miệng khép kín của nàng - màu xà cừ vì lạnh cóng và vì
không có máu - trông giống như đường viền của chiếc vỏ sò mỏng
mảnh. Mí mắt là hai phiến lá dài mệt mỏi, chân mày cùng bờ mi vàng
rợp bóng. Sống mũi thanh mảnh thẳng tắp, đôi cánh mũi hơi khum và
mở rộng. Mái tóc nâu như óng ánh vàng, bao quanh đầu thành những
lượn sóng ngắn bồng bềnh, che khuất phần nào vầng trán cùng đôi má
và chỉ để lộ đôi tai mà dái tai bên trái trông như một cánh hoa nằm ở
chỗ trũng của lọn tóc.
Có tiếng thở mạnh của con người được micro truyền đi mà Trạm
phiên dịch không biết phải xử lý thế nào.
Haman cúi cuống vén tóc và bắt đầu đặt các điện cực của máy điện
não đồ.
Tầng hầm của Khách sạn Quốc tế ở Luân Đôn vừa đủ kiên cố để làm
hài lòng giới khách hàng giàu có cần được bảo vệ an toàn đồng thời với
các tiện nghi, có thể chịu đựng tác động của bom A, còn bom H thì
không; và cũng chỉ chịu được ảnh hưởng của nó thôi chứ không thể
hứng bom trực tiếp. Rõ ràng khách sạn được bọc thép vừa đủ để tạo
lòng tin cho khách, nhưng không phải để đảm bảo việc bảo vệ - bởi
không một ai và không cái gì có thể bảo vệ được bất cứ ai và bất cứ cái
gì. Bằng vào lối kiến trúc bê-tông hóa và bịt kín các cửa sổ cùng lối ra
vào, tầng hầm của khách sạn Quốc tế Luân Đôn hội đủ điều kiện lý
tưởng về hình khối, kỹ thuật cách âm cũng như vẻ xấu xí để trở thành
một “bình trộn rượu cốc-tai”.
Người ta đặt tên như thế cho những gian phòng ngày càng rộng
mênh mông, nơi tụ tập các thanh niên nam nữ thuộc mọi đẳng cấp, giàu
nghèo đều có, thông minh lẫn ngu dốt, cùng lao vào những cuộc nhảy
múa điên cuồng nơi đây.
Bị bản năng thôi thúc trước thông tin về một cuộc hồi sinh mới, các
cô các cậu đã giam mình trong những ma trận tranh tối tranh sáng nóng
bức kia trước khi bị trục xuất. Lắc lư theo nhịp âm thanh vang động,