ĐÊM KHOÁI LẠC - Trang 197

Cô lắc lắc đầu, cố dịu đi ký ức đau buồn của ngày hôm đó. “Em không

hề ghen tị, Kẻ Săn Đêm à, em chỉ không muốn cô ấy chết.”

Anh vuốt ve những ngón tay cô, cố dùng bàn tay mình làm ấm những

ngón tay lạnh buốt đó. “Anh biết, Amanda.”

“Cô ấy chạy vào xe mặc kệ em không ngừng kêu la bảo cô ấy ra. Mọi

người trong trường đều nhìn em, nhưng em không quan tâm. Tabitha kéo
em ra để bọn họ đi và mọi người bắt đầu cười to giễu cợt.”

Cô liếm đôi môi khô khốc. “Sáng hôm sau họ không thể cười được nữa

khi biết tin cả hai đã chết trên đường về nhà. Bọn họ coi em là thứ đồ lập dị.
Ba năm sau đó, không ai muốn ở cạnh em. Trong mắt mọi người, em là một
đứa con gái lập dị.”

Mắt cô ánh lên tia lửa giận khi cô ngước lên nhìn anh. “Cho em biết,

năng lực thì có gì tốt nếu như vì cái thứ năng lực đó mà mọi người xa lánh
em ? Tại sao em chỉ có thể thấy mà không thể thay đổi điều gì ? Có gì tốt
kia chứ ?”

Kyrian không thể trả lời. Tất cả những gì anh có thể cảm thấy là nỗi đau

và sự bối rối trong lòng cô.

“Anh không hiểu sao ?” cô nói tiếp. “Em không cần biết chuyện tương

lai nếu em không thể thay đổi nó. Em chỉ muốn một cuộc sống bình
thường,” cô khẳng định, giọng nói dứt khoát, đanh gọn. “Em không muốn
giống như Talon hay bà em, có thể nghe được người chết nói chuyện. Em
không muốn biết anh cảm thấy như thế nào. Em chỉ muốn sống một cuộc
sống như hết thảy mọi người. Chẳng lẽ chưa bao giờ anh lại muốn như thế
sao ?”

Anh nhắm nghiền mắt, cố chống chọi với cơn đau cứ chực trào lên mà

bản thân cũng không hiểu vì sao, Kyrian buông tay, rời khỏi cơ thể mềm
mịn đó, bước lùi về sau. “Quan tâm hay không thì đã sao chứ ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.