ĐÊM KHOÁI LẠC - Trang 247

Trong vô thức, cô rời khỏi phòng chạy đi tìm Kyrian. Cô chạy dọc khắp

ngôi nhà tối tăm, bình minh đang dần ló dạng, cô chạy lên cái cầu thang
bằng gỗ gụ, đi theo một hành lang dài. Theo bản năng, cô mở một cánh cửa
nằm phía tây ngôi nhà.

Không chút do dự, cô mở lớp cửa thứ hai, bước thẳng vào một căn

phòng ngủ to gấp đôi phòng cô. Một cây đèn cầy leo lét cháy bên cạnh một
chiếc giường quây màn kiểu cổ điển, ánh sáng từ ngọn đèn cầy hắt lên bức
tường phía bên kia phòng. Những bức màn màu nâu vàng đính chặt vào các
góc giường được buộc lại trong khi một tấm vải mỏng màu kem buông lơi
quây quanh chiếc giường. Dù vậy, cô vẫn có thể nhìn thấy Kẻ Săn Đêm
đang quằn quại đau đớn trên chiếc giường phủ ga màu nâu đỏ nhàn nhạt,
như thể anh cũng vừa trải qua cơn ác mộng giống hệt cô. Tim cô trĩu nặng,
cô vội chạy đến bên chiếc giường.

Ngay khi Amanda dịu dàng đặt bàn tay mát lạnh lên ngực Kyrian, anh

giật mình choàng tỉnh. Anh mở mắt, nhận ra cô đang ngồi trên giường, ngay
cảnh mình. Đôi mắt cô nhìn anh thất thần, và lo sợ, hàng lông mày nhíu lại
ngầm quan sát.

Anh cau mày nhận thấy bàn tay cô không ngừng lang thang vuốt ve bờ

ngực mình, như thể cô không hề nhìn thấy anh, như thể cô đang trong trạng
thái bị thôi miên hoàn toàn.

Anh nằm yên trên giường, im lặng tuyệt đối, choáng váng hoàn toàn

trước sự hiện diện của cô.

Cô kéo tấm chăn bằng lụa, chạm vào vết sẹo ngay bên trái rốn.

“Gã thọc dao vào chính chỗ này,” cô thì thầm, vuốt ve vết sẹo mỏng

tang.

Và rồi cô nắm cổ tay anh, dịu dàng xoa nhẹ những vết sẹo ngang dọc.

“Bọn chúng đã đóng đinh lên đây, và cả đây nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.