ĐÊM NOËL - Trang 143

Thục Hiền tưởng như vậy là xong, đã chia tay thật sự rồi. Nhưng cô không
ngờ hôm sau Lập Huy lại đến trường đón cô. Hình như anh biết chắc Thục
Hiền sẽ có phản ứng quyết liệt nên anh không đứng chờ cô ra cổng mà đi
thẳng vào chặn cô lại ở giữa sân. Anh chỉ chào Lan Oanh một cái, rồi quay
qua Thục HIền:
- Anh có chuyện cần gặp em
- Không cần
Vừa nói,Thục Hiền vừa kéo Lan Oanh lách đi, nhưng Lập Huy không chịu
thua, anh nắm cánh tay cô lại:
- Em đừng ngúng nguẩy kiểu đó, không ăn thua gì đâu. Vào trong kia nói
chuyện một chút đi
- Không có chuyện gì để nói hết. Buông ra! Có muốn tôi la lên không?
- Cứ việc la cho mọi người cùng nghe nếu thích. Chúng ta cùng quê. Anh
không ngại chuyện đó đâu
- Vậy thôi nha, mình đi học đây - Lan Oanh lúng túng nhìn hết người này
đến người khác, mặt người nào cũng đầy sát khí. Một người bướng bỉnh,
ngang ngược. Một người cương quyết, lí lợm. Xem ra chẳng ai chịu thua ai,
chẳng ai có ý định nhượng bộ. Cô không biết làm sao, đành lên tiếng:
- Anh Huy đến đây rồi thì mi chịu khó nói chuyện chút đi. Ở đây là trường
mình, mi quê chứ ảnh đâu có biết mà quê
Lời khuyên của Lan Oanh hình như rất có tác dụng. Thục Hiền nhìn xung
quanh. Thấy có vài cặp mắt tò mò, ngoái lại nhìn, cô liếc Lập Huy một cái:
- Nói đi
Lập Huy hất mặt về hướng băng đá:
- Đến đó đi
Lan Oanh nói nhỏ:
- Ta về trước nghe mi
Thục HIền miễn cưỡng gật đầu, rồi lầm lì đi đến băng đá. Cô ngồi ngay đầu
bên kia, như thể sắp nói chuyện vơi kẻ thù, mắt ngó chỗ khác, im lặng chờ
Lập Huy làm như không thấy cử chỉ đó:
- Chuyện hôm qua, cho là anh quá đáng. Anh xin lỗi
- Khỏi cần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.