ĐÊM NOËL - Trang 16

Hoàng Thu Dung

Đêm Noël

Hai

Thục Hiền nằm nghiêng một bên. Theo thói quen cô giơ tay kéo chiếc gối
ôm vào lòng. Nhưng nay không thấy chiếc gối, cô lười biếng nằm yên trong
giấc ngủ chưa đầy. Cô định mở mắt xem mấy giờ, nhưng cơn buồn ngủ làm
cho mắt mở chẳng lên. Cô với người, lăn một vòng trên giường, nhưng "
bịch " một cái. Cô chới với mở mắt, hét lên một tiếng hết hồn, cảm thấy
đau điếng
Lan Oanh quay lại. Thấy Thục Hiền còn loay hoay dưới nền nhà, cô phát ra
cười ngặt nghẽo:
- Té nữa rồi hả tiểu thư? Ta đã nói rồi mà. Ở đây là giường cá nhân, chứ
không có rộng rãi như giường ngủ ở nhà mi mà lăn cho lắm vào. Có sao
không?
Thục Hiền đã tỉnh ngủ hẳn. Cô xoa xoa vai nhăn nhó:
- Đau muốn chết được
Cô chống tay đứng dậy, rên lên:
- Đau quá! Đau tùm lum! Tối nay để ta ngủ dưới gạch nghe Oanh?
- Chi vậy?
- Cho đừng té. Sáng nào cũng bị thế này chắc ta chết mất
Dáng điệu thiểu não của Thục Hiền làm Lan Oanh không nín được, cô cười
khúc khích:
- Ta thấy mi nên về nhà đi. Ở đây chịu không nổi đâu, nhà rộng rãi ở sướng
gần chết mà không chịu ở. Trời ơi! Giường có chút xíu còn đòi ôm gối. Để
chiếc gối của mi rồi không biết ta nằm ở đâu nữa. Về nhà được rồi đó, tiểu
thư. Giận bao nhiêu đó đủ rồi
Thục Hiền nhăn mặt:
- Ta đã nói là không về mà. Ai mà nói câu đó nữa là ta đập chết liền, nghe
chưa?
- Dạ, nghe ạ - Lan Oanh nhún vai nói
Như không thấy vẻ trêu chọc của Lan Oanh, cô quệt kem vào bàn chải. Cô
thấy ê ẩm cả người mà không dám rên, sợ Lan Oanh bảo là tiểu thư. Chiếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.