ĐÊM NOËL - Trang 17

giường cá nhân có chút xíu, lại không có nệm. Nằm đã đau người mà còn
không được xoay trở. Mỗi sáng dậy, cô thấy khổ sở vô cùng. Nhưng cô
hoàn toàn không có ý định về nhà. Không phải chỉ vì cô giận dì Phương,
mà còn ham vui. Cô chán kiểu sống nề nếp tiểu thư lắm rồi. Ở đây, cô
muốn làm gì tuỳ thích, không có ai mỗi chút mỗi hăm dọa gọi điện mách
ba, giống hệt như con nít. Nhỏ Oanh thì đời nào dám ca cẩm cô. Chỉ cần
con nhỏ hở môi phản đối những gì cô làm, là cô sẽ cắt nhỏ nó ra ngay
Khi Thục Hiền trở ra thì Lan Oanh đã thay đồ va đang loay hoay chải tóc.
Mấy nhỏ trong phòng cũng chuẩn bị đi đâu đó. Thục Hiền vừa lau mặt, vừa
nhìn Lan Oanh
- Đi làm hả?
- Ừ
- Cho ta đi với. Ta bán phụ cho
LanOanh xua tay:
- Thôi, thôi. Cho ta xin. Mi mà đi một buổi là chiều nghỉ học luôn đó
- Chưa thử, làm sao mà biết được
- Nhưng ta chắc mi sẽ làm không được. Gặp mấy người dễ chịu thì không
nói làm gì, nhưng gặp người khó chịu, họ làm mình tự ái lắm
- Kệ họ chứ
Và mặc cho Lan Oanh thuyết phục, Thục Hiền cứ nhất định đi theo. Cô nói
với vẻ trịnh trọng:
- Ta đi với mi cho biết. Mai mốt ta cũng sẻ tự mình làm ra tiền, không thèm
nhờ gia đình nữa. Ghét lắm!
Lan Oanh phì cười:
- Đừng có giỏi nói! Bảo đảm mi chịu cực không nổi đâu
- Rồi mi sẽ thấy ta làm được khối việc. Đừng nói nhiều mà làm ta tự ái
Lan Oanh nhún vai chịu thua:
- Thì không nói nữa, cứ để mi thử cho biết. Sáng nay ăn bánh mì nổi không
đó? Vừa đi vừa ăn, bây giờ mà đi ăn nữa thì không kịp đâu
- Đâu có sao. Đi đi
Một giờ sau, Lan Oanh và Thục Hiền đã đi được vài con đường. Trên tay
Lan Oanh là chiếc làn đựng các chai xà bông nặng trĩu. Mồ hôi cô rịn ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.