ĐÊM NOËL - Trang 200

- Phụ kéo nói xuống xe. Mau lên
- Dạ
Mặc cho Phương ngân giãy giụa, cả hai cũng đem được cô xuống lầu. Ngồi
trong xe, mặt bà Phương xanh như chàm, hoảng hốt đến phát thất thần. Bà
không ngừng hối thúc tài xề chạy nhanh. Thục Hiền nhìn bà một cách ngơ
ngẩn, rồi cô rụt rè:
- Phương Ngân bị gì vậy, dì Phương? Mới lúc nãy nó chỉ hơi mệt, sao bây
giờ kỳ vậy?
Bà Phương im lặng nhìn ra ngoài. Thục Hiền suy nghĩ một chút, rồi lên
tiếng:
- Đau bụng thì đến bệnh viện. Sao nó không chịu? Có chuyện gì vậy? Sao
nói lại đòi chết?
- Im đi!
Bà Phương rít lên, đầy vẻ khắc nghiệt. Thục Hiền hơi sợ, nên ngồi im.
Phương Ngân được đưa vào phòng cấp cứu. Bà Phương gần như bò lê dưới
đất vì hoảng sợ tột cùng. Bà lẩm bẫm không ngớt những câu gì đó nghe
không được. Thục Hiền ngồi im nhìn bà, không dám đến hỏi cũng như an
ủi
Trong vẻ hãi hùng bà có vẻ như thù hằn đối với cô. Thật không thể hiểu
được.
Đến lúc biết Ngân qua cơn nguy hiểm, bà cũng có vẻ tỉnh táo lại hơn. Bà
ngồi im trên ghế, có vẻ trầm mặc. Rồi bất chợt, bà ngẩng lên nhìn vào mặt
Thục Hiền, cười khẩy:
- Tôi biết chắc con tôi bị ngộ độc vì ly sữa đó. Rồi cô sẽ phải trả lời về việc
này. Tôi sẽ làm đến cùng. Cô chờ đó đi
Thục Hiền mở lớn mắt nhìn bà, chết lặng. Cô nói lắp bắp:
- Con không hiểu dì nói gì. Tại sao lại ngộ độc vì uống sữa? Chẳng lẽ dì
bảo con bỏ thuốc vào đó?
Bà Phương cười nham hiểm:
- Đừng nói nhiều. Cứ chờ đó rồi biết
Thục Hiền ngồi co người lại trước ánh mắt sắc bén của bà, đầu óc cô rối
loạn với những ý nghỉ uay cuồng. Tiếng bà Phương như ong ong bên tai cô:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.