ĐÊM NOËL - Trang 203

Huy không cách gì hiểu được. Anh hiểu rằng, càng hỏi chỉ càng làm Thục
Hiền thêm sợ. Cuối cùng, anh đành nén lòng gác mọi chuyện cho rõ. Em
còn có anh nữa mà. Đừng sợ nữa Hiền
Thục Hiền thì thầm: lại:
- Em bình tĩnh đi. Nếu em không có tội thì không có gì phải sợ cả. Và nếu
bà ta có đưa em ra toà thì công an sẽ điều tra
- Bây giờ em không dám về nhà đâu. Em sợ dì Phương lắm. Em muốn ở lại
đây với anh
- Thôi được rồi. Em cứ ở lại đây. nhớ là đừng đi đâu. Bây giờ anh sẽ đến
gặp bà ta ngay. À quên chị em biết chuyện này chưa?
- Chưa chỉ có mình anh biết
- Bây giờ bà ấy ở bệnh viện phải không?
- Dạ
- Để anh đến đó xem bà ta phản ứng ra sao
Lập Huy quay lại bàn dọn dẹp hồ sơ. Đúng lúc anh ra ngoài những người
công an cũng vừa vào phòng khách. Cô trợ lý hoảng hốt nhìn họ, không
hiểu chuyện gì. Thục Hiền sợ muốn ngất đi khi thấy họ. Cô níu chặt Lập
Huy, khiếp đảm chờ đợi. Một người công an đến trước mặt Lập Huy:
- Chúng tôi có lệnh bắt khẩn cấp cô Thục Hiền, vì cô ta can tội mưu sát
người. Mời cô đi theo chúng tôi về phòng điều tra
Thục Hiền kêu lên sợ hãi:
- Tôi không có tội. Thật mà. Tôi không cố ý làm chuyện đó. Cứu em với
anh Huy!
Lập Huy dịu dàng:
- Em đừng sợ! Anh sẽ có cách bảo vệ em sau. Bình tĩnh đi em!
Anh im lặng nhìn người công an đọc lệnh bắt cô, và cũng không hề có phản
ứng khi chiếc còng choàng vào tay cô. Anh cằn răng thật chặt như cố kềm
chế mình và lau mặt cho Thục Hiền:
- Nghe lời anh. Đừng làm gì hết. Người ta hỏi sao em cứ nói đúng sự thật,
nói trước sau như một. Em nhớ không? Cần thiết nhất là em đừng nhận tội.
Nhớ không?
Thục Hiền khóc ròng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.