ĐÊM NOËL - Trang 209

Phương sẽ tự ý bãi nại. Ở đây anh không nói nhiều được. Em hiểu không?
- Nhưng làm sao anh làm được chuyện đó chứ? Có cách nào không anh?
- Em không biết chính em đã gỡ tội cho mình sao? Anh chỉ giúp em đưa
mọi chuyện ra ánh sáng thôi. Nó vô cùng đơn giản, Thục Hiền ạ. Đơn giản
đến mức em không ngờ đâu.
Thục Hiền chùi nước mắt. Lập Huy đã nói vậy thì cô chỉ còn biết cố tin. Cô
tin anh có thừa tài năng làm cho mọi chuyện trở nên đơn giản như lời anh
nói. Còn cô thì đã nghĩ tới nghĩ lui, đến mức có lúc cô quẫn trí tin rằng
mình có làm chuyện đó, dù cô không lý giải được tại sao
Lập Huy nhìn vẻ tiều tuỵ của Thục Hiền, thấy thương cô đến nhói lòng.
Nhưng bây giờ anh không thể mang cô ra ngoài lập tức, chỉ có thể hành
động mà thôi. Anh đứng dậy,siết chặt tay cô:
- Ráng đi em! Đừng sợ gì hết! Đừng có hoang mang nghĩ quẩn. Anh sẽ cứu
được em mà. Em phải tin anh!
Thục hiền cười gượng:
- Em tin
- Anh về nghe
- Dạ
Thục Hiền được đưa trở lại phòng giam. Lập Huy cũng vội đi ngay. Anh
ghé mua bó hoa, rồi đến nhà Thục Hiền
Bà Phương có vẻ bất ngờ khi thấy anh. Lập Huy cười nhã nhặn:
- Con muốn thăm Phương Ngân. Ngân khoẻ hẳn chưa bác?
- Ờ cũng còn hơi yếu. Cháu ngồi đi
Bà Phương đi lên phòng gọi Phương Ngân. Sự có mặt của anh làm bà thấy
do dự. Anh muốn tìm hiểu hay là thật sự thấy tội nghiệp con gái bà? Bà
không tin một người như Lập Huy lại hoàn toàn dửng dưng với nỗi buồn
của Phương Ngân. Nhưng dù sao bà vẫn cứ phải đề phòng
Phương Ngân đã hoàn toàn bình thường nhưng tâm trí dường như lại quá
bất ổn. Cô xuống tiếp Lập Huy với vẻ trầm mặc, ưu tư. Bà Phương ngồi kế
một bên làm Lập Huy khó mà nói chuyện. Anh chỉ giữ thái độ bình thản
như người ngoài cuộc và mỉm cười với cô:
- Khoẻ chưa em?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.