ĐÊM NOËL - Trang 40

lên, hung hăng định nói thì Thanh Thư đã vội can lại:
- Thôi thôi. Chị không hiểu tại sao hai đứa lại ở chung với nhau được. Suốt
ngày cứ châm chọc nhau hoài, bộ không mệt hả? Lần này em nhất định
phải về nhà. Ba sắp về rồi đó.
- Còn sáu tháng nữa ba mới về. Chị đừng dọa em.
- Nói vậy là em vẫn còn muốn lông bông, chưa chịu về hả?
Thục Hiền nhăn mặt:
- Nếu chị bảo được dì Phương đi chỗ khác thì em sẽ về
- Chị bảo em ở nhà chị, chứ có phải về nhà mình đâu
Lan Oanh nháy mắt với Thục Hiền, ra hiệu cho cô từ chối. Thục Hiền gật
đầu, rồi nói một cách cương quyết:
- Thôi đi, nhà chị bạn bè tối ngày. Ồn ào quá, em không học được
Thanh Thư bực mình thật sự:
- Khi đã không muốn về là em viện một nghìn lẻ một lý do để từ chối. Chị
không ép đâu nhưng mai mốt ba về, em có bị la thì đừng khóc đó.
Ngay cả uy tín của ba cũng không làm Thục Hiền sờn lòng nữa. Hơn hai
tháng nay ở ký túc xá với Lan Oanh, cô vui vẻ và tự do quen rồi. Về nhà để
bị kiểm soát cô chịu không nổi.
Mấy ngày sau, tay Thục Hiền đã bớt đau. Cô bắt đầu đi lung tung trong
bệnh viện. Cô tò mò đi qua các phòng xem bệnh nhân hoặc đi lang thang
xuống sân chơi. Đôi lúc bạn bè hoặc Thanh Thư đến là phải đi tìm cô mãi
mới gặp
Chiều nay, Thục Hiền lại rời phòng đi ra ngoài. Cô ngồi một mình trên
băng đá, vừa xem sách vừa nhấm nháp bánh ống. Cô không để ý đến một
người vừa đi qua trước mặt mình còn ngoái lại nhìn rõ hơn. Sau đó, anh ta
quay lại, đứng trước mặt cô:
- Thục Hiền phải không?
Thục Hiền ngẩng đầu lên. Trước mặt cô là hắn, con người hào phóng đã có
lần tán tỉnh làm cô một phen khiếp đảm. Dù đã lâu không gặp anh ta,
nhưng vừa gặp lại cô lập tức nhớ ngay chuyện đó. Thấy cô cứ nhìn mình,
Luân Vũ ngồi xuống cạnh cô:
- Quên anh rồi hả? Mau quên thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.