ĐÊM NOËL - Trang 55

buổi trưa, bỏ ngủ luôn. Vậy mà tối em cũng học bài được. Thậm chí thì còn
được điểm cao nữa kia
Cô nói như khoe:
- Em làm thêm vậy, chứ học cũng không đến nỗi tệ. Tháng nào cũng có học
bổng cả.
Luân Vũ có vẻ ngạc nhiên:
- Em làm ở đâu mà chạy bàn buổi trưa? Thường các sinh viên làm buổi tối
và khuya, giờ đó quán mới hoạt động nhiều
- Hả, anh nói gì?
Luân Vũ lập lại câu nói, Thục Hiền ngắc ngứ làm thinh. Làm sao cô biết
quán bán lúc nào, đã là quán thì phải bán suốt ngày chứ. Thật ra, cô có thể
bẻ lại Luân Vũ, nhưng cô mù tịt về chuyện làm thêm kiểu đó nên đâu biết
gì mà nói. Cô bèn lấp liếm:
- Lâu quá rồi em cũng không nhớ mấy chuyện đó. Anh đừng hỏi nữa.
Cô nhìn Luân Vũ một cái. Lạy trời cho anh đừng hỏi nữa. Nếu còn bị hỏi
như vậy, chắc cô sẽ nói năng lung tung.
Rất may là Luân Vũ không hỏi gì thêm. Anh vô tình chuyển qua chuyện
khác:
- Anh hỏi thật. Tập dượt kiểu này em có mệt không? Nếu mệt thì anh sẽ
thay đổi chương trình. Thật ra. . .
Thục Hiền vội cắt ngang:
- Anh đừng có làm gì khác. Em không mệt đâu, tập vui thấy mồ chứ mệt gì
Thấy Luân Vũ nhìn mình như tìm hiểu, cô vội đứng dậy:
- Sao hai người này lâu tới quá nhỉ?
Cô định bước ra nhưng vấp phải chân ghế. Cô ngã chúi xuống bàn, Luân
Vũ vội đứng lên, đỡ cô lên:
- Có sao không em?
Thục Hiền mím môi, ráng đứng lên, cô đau muốn chảy nước mắt vì gót
chân đá vào cạnh ghế. Đau thấu trời xanh, nhưng cố gắng làm ra vẻ gan
góc. Cuối cùng đau quá, chịu không nổi, cô khóc huhu lên. Luân Vủ có vẻ
ngạc nhiên. Anh vội đặt cô ngồi xuống:
- Sao vậy Hiền? Sao đến nỗi khóc lận?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.