ĐÊM NOËL - Trang 57

Luân quốc khôi hài:
- Bận tập trung vào giải quyết chuyện của Thục Hiền, nên không có tâm trí
đâu mà chờ
Luân An xoa tay:
- Sao, có chuyện gì vậy?
- Đã xảy ra một chuyện rất nghiêm trọng. Thục Hiền vấp chân vào ghế bị té
nên cần phải mua bộ salon mới
Nói xong, anh phá lên cười. Thục Hiền ném cho anh cái liếc bén ngót,
nhưng vẫn làm thinh. Luân Vũ đi về phía dàn trống:
- Bắt đầu thôi
Anh cầm đàn lên, nhìn Thục Hiền cười cười:
- Hát nổi không Hiền?
Luân Quốc lại cất tiếng:
- Đau như thế, chắc đến mai mới đứng dậy nổi hả Hiền? Để anh phục vụ
cho
- Hứ! không cần anh
Vừa nói Thục Hiền vừa đứng dậy, đi đến chỗ Luân Vũ, vẻ mặt tỉnh bơ,
không còn dấu hiệu của cơn sụt sùi mưa dầm lúc nãy. Luân Quốc nhìn cô
với nụ cười kín đáo, anh ghé tai Luân Vũ nói nhỏ:
- Lần đầu tiên thấy cô nương này khóc. Coi vậy mà mít ướt hết cỡ. Đã hay
giận, còn thêm khóc nhè
Luân Vũ chỉ cười chứ không trả lời. Dĩ nhiên anh cũng chưa hết cảm giác
ngạc nhiên về cô, nhưng đó chỉ là ý nghĩ không bộc lộ ra ngoài như Luân
Quốc
Cả nhóm tập đến trưa mới nghỉ, và ngồi quây quần ở ghế salon. Một lát,
Thục Hiền nhìn đồng hồ. Thấy cử chỉ của cô. Luân An lên tiếng:
- Hôm nay chủ nhật, ở lại chơi với tụi anh đi Thục Hiền
Thục Hiền chống cằm, nhìn anh:
- Mấy anh có tiết mục gì không? Ăn chẳng hạn?
Luân An sốt sắng:
- Dĩ nhiên là sẽ có tiết mục đó rồi. Với lại lát nữa có bạn tụi anh đến, Hiền
ở lại chơi cho vui

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.