ĐÊM NOËL - Trang 56

Quen tính nết,Thục Hiền nhăn mặt rên rỉ:
- Đau quá đi! Chịu hết nổi rồi. Tại anh đó. Bàn ghế gì mà đặt lung tung.
Đền em đi! Hu. . . hu. . .
Giọng cô nhão nhoẹt, kéo dài như kẹo kéo. Đúng là tiểu thư quen được
nuông chiều. Mặc dù rất quan tâm đến ngón chân của cô, Luân Vũ cũng
không nén được sự ngạc nhiên trước cử chỉ đột ngột ấy. Cô thay đổi đến
180 độ. Không còn là Thục Hiền dạn dĩ, ngang ngạnh như con trai lúc bình
thường
Thục Hiền không để ý vẻ ngạc nhiên của Luân Vũ. Cô đặt chân lên ghế, cúi
mặt xuống gối, khóc thút thít và vùng vằng:
- Tại anh mà em bị đau đó, anh vô duyên lắm. Đền em đi!
Rõ ràng là cô cố tình nhõng nhẽo. Thật vô lý không để đâu cho hết. Luân
Vũ lắc đầu chịu thua. Anh nói như chính mình mới là người có lỗi:
- Em nín đi! Cho anh xin lỗi! Anh hơi vô ý. Chịu chưa?
Nếu không có Luân Quốc bước vào, thì không biết chừng nào Thục Hiền
mới chịu nín. Thấy mắt cô đỏ hoe, Luân Quốc ngạc nhiên:
- Chuyện gì vậy? Giận anh Vũ chuyện gì hả Hiền?
Luân Vũ nhún vai:
- Tại bị té đó
- Cái gì? Té mà khóc vậy đó hả? Sao hôm nay tự nhiên nhõng nhẽo vậy?
- Hứ! Anh nhõng nhẽo thì có. Anh có giỏi té thử xem nó đau thế nào cho
biết
Thục Hiền chùi nước mắt lẩm bẩm trong miệng. Luân Quốc nháy mắt với
Luân Vũ. Anh nhún vai như khó hiểu, rồi quay qua phía Thục Hiền:
- Em hết đau chưa?
- Bớt bớt
- Đau như vậy, hát nổi không? - Luân Quốc xen vào:
Biết anh cố ý chọc, Thục Hiền nguýt một cái, rồi bó gối ngồi im. Luân Vũ
vẫn im lặng như suy nghĩ. Chỉ có Luân Quốc lơ đãng xem báo chờ nhân vật
cuối xuất hiện
Một lát sau, Luân An tới. Anh huýt sáo một cách vui vẻ và oang oang:
- Xin lỗi quý ngài. Chờ tôi lâu không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.