ĐÊM NOËL - Trang 87

không được có cá tính riêng. Nếu vui vẻ mỉm cười thì tỏ ra mất tư cách.
Chào khách xong, Thục Hiền đi về phòng. Cô cảm thấy người đàn ông hơi
quen, hình như cô đã thấy ông ta ở đồn công an. Lúc ấy, cô ngồi ở xa nên
không biết ông ta bảo lãnh ai.
Theo thói quen, vừa vào phòng là cô bật nhạc nho nhỏ chỉ vừa đủ mình cô
nghe. Cô quăng chiếc giỏ lên bàn, rồi vừa thay đồ, vừa hát khe khẽ một
mình. Cô buông mình một cách thoải mái xuống nệm, lăn qua lăn lại cho
tay chân hoạt động tối đa
Chợt có tiếng gõ cửa, rồi tiếng dì Mười nói vọng vào:
- Cô Hiền ơi! Xuống ăn cơm
Thục Hiền ngồi dậy, nhảy phóc xuống nền gạch. Tưởng phải chờ khách đến
tối chứ. Cô đang đói muốn chết đây
Cô mở cửa và rất ngạc nhiên khi thấy dì Mười còn đứng đó. Dì nhìn cô và
nói:
- Cô thay đồ khác đi cô Hiền. Tối nay, khách ở lại ăn cơm. Hồi nãy, tui ủi
sẵn cho cô áo đầm rồi, tui móc trong tủ ấy
Thục Hiền cúi xuống nhìn bộ đồ trên người mình. Chiếc áo thun đỏ và quần
sọt màu trắng, nhìn cũng đâu đến nỗi lôi thôi lắm. Cô cau mặt:
- Dì Phương bảo con thay đồ phải không?
Dì Mười nhỏ giọng:
- Không phãi nhưng tui thấy cô mặc đồ này không hợp. Tui sợ người ta có
ý nghĩ xấu với cô
Thục Hiền hếch mặt lên, định bảo: "Kệ họ". Nhưng thấy vẻ quan tâm nhiệt
tình của dì Mười, cô dịu lại và trở vào phòng thay đồ
Khi cô xuống phòng ăn,mọi người đã ngồi vào bàn. Thục Hiền ngồi xuống
cạnh Phương Ngân, cô nhìn lướt qua hai người khách, mắt cô dừng lại hơi
lâu, khuôn mặt anh ta giống Luân Vũ đến kỳ lạ, nhưng dĩ nhiên anh ta
không thể là Luân Vũ. Không bao giờ hay tự trong thâm tâm cô không
muốn như vậy.
Người thanh niên ngồi cạnh bên ông Quang tỏ ra rất đứng đắn và trí thức.
Tóc anh ta hớt cao, áo sơ mi gài tay, thắt cà vạt. Tất cả con người anh ta
toát lên vẻ phong nhã, nghiêm chỉnh. Phong cách của anh khác một trời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.