ĐÊM NOËL - Trang 92

Hoàng Thu Dung

Đêm Noël

Bảy

Thục Hiền áp mặt vào khung kính, tay vẻ vẩn vơ những đường cong vô
hình. Cô đang yếu đuối với nỗi tủi thân thì có tiếng gọi:
- Thục Hiền ngủ chưa?
Cô im lặng ra mở cửa, bà Phương bước vào nhìn trên bàn, rồi ngồi xuống:
- Chưa ngủ sao?
- Dì muốn nói chuyện gì với con?
Giong bà Phương chì chiết:
- Cô thấy thái độ của cô lúc nãy có quá lố không?
- Con không hiểu dì muốn nói gì?
- Đừng có giả bộ thơ ngây. Cái đầu đầy sạn của cô mà không biết việc làm
của mình thì còn ai hiểu rõ hơn.
Bà dừng lại với vẻ hằn học:
- Mới gặp người ta lần đầu mà cô đã giở trò mồi chài rồi, mánh khoé của cô
tinh vi lắm, nhưng không qua nổi mắt tôi đâu. Bày đặt hỏi cậu ấy biết ca sĩ
không này nọ. Luân Vũ là ai vậy? Cô dẹp cái trò làm quen sống sượng ấy
đi
Thục Hiền cau mặt:
- Dì nói cái gì vậy?Nếu có ý đồ gì với anh ta thì con không để mọi người
nhận ra đâu. Con không đồng ý cách nói của dì
- Đồng ý hay không mặc cô, nhưng thứ con gái vừa thấy con trai đã vồ vập
làm quen, tôi thấy bẩn mắt lắm
Thục Hiền nhìn bà, ghê tởm:
- Tôi không ngờ bà có ý nghĩ hẹp hòi đến vậy. Ngôn ngữ bà sử dụng với tôi
giống như những người vô học nhiều hơn. Giá mà ba tôi nghe được những
lời này của bà
- Cô có thể nói với ba cô đấy. Cứ nói thử xem ông ấy tin cô hay tin tôi. Nếu
cô muốn sống trong nhà thì đừng trêu vào tôi
Thục Hiền không trả lời. Cô nhìn bà bằng cặp mắt khinh ghét tột độ. Cái
nhìn như chống đối của cô, khiến bà cười thâm hiểm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.