Cô nhanh nhẹn cắt lá kim loại bọc bằng đầu dụng cụ mở nút
chai vang và khi chuẩn bị cắm nó vào nút bấc thì cô nói, “Tớ tưởng
cậu đã vượt qua được chuyện bức ảnh Layla vớ vẩn đó.”
Brooke khịt mũi và nhận ly rượu vang đỏ Nola đưa, ly rượu
mà trong tình huống lịch thiệp hơn sẽ bị cho là quá đầy nhưng tối
nay thì trông vừa vặn. “Cái gì, cậu định nói về bức ảnh mà chồng tớ
ôm vòng eo sáu mươi sáu phân của con bé ấy với nụ cười tươi hớn,
phởn đến nỗi cứ như anh ấy đang quằn quại vì cực khoái ấy á?”
Nola nhâm nhi rượu và gác chân lên bàn. “Ngôi sao nhỏ ngớ
ngẩn nào đó đang tìm cách lợi dụng chút thời cơ lên mặt báo với
người sắp nổi tiếng. Con bé đó chẳng mảy may quan tâm đến Julian
đâu.”
“Tớ biết vậy. Và thậm chí cũng chẳng phải là vì bức ảnh... Anh
ấy chuyển từ quán bar Nick và một anh thực tập sinh bán thời gian
thành cái thứ này ư? Chỉ một đêm mà tất cả đã thay đổi, Nola à. Tớ
chưa kịp chuẩn bị tinh thần.”
Chẳng có lý nào để phủ nhận điều này nữa: Julian Alter, chồng
cô, đã trở nên nổi tiếng một cách chính thức và hiển nhiên, về mặt tri
giác, Brooke nhận thức được rằng đó là một quãng đường dài dằng
dặc và khó khăn khôn tả, rất nhiều năm luyện tập, biểu diễn và sáng
tác bài hát hằng ngày (còn chưa kể đến những số diễn và những giờ
không đếm xuà Julian đã tích lũy trước khi họ gặp nhau). Có những
băng thu thử, những đoạn băng thu quảng cáo, những đĩa đơn suýt
suỵt nhưng chẳng bao giờ thành công. Thậm chí có lần anh còn đạt
được một thỏa thuận thu âm từ xa mà rốt cuộc chẳng đi đến đâu, có
những tuần những tháng nghiền ngẫm các cuốn sách về việc thương
thảo hợp đồng, thuê và làm việc với các luật sư trong ngành giải trí,
liên hệ với các nghệ sĩ có nhiều kinh nghiệm hơn để xin lời khuyên
và có thể là sự chỉ dạy của họ nữa. Rồi nhiều tháng tiếp theo ở
phòng thu Midtown, chỉnh phím đàn và thanh âm hàng trăm hàng