ngàn lần để âm thanh thật chuẩn. Những cuộc họp bất tận với các
nhà sản xuất và những người ở bộ phận phát triển tài năng và các
nhà lãnh đạo công ty khó đăm đăm biết rằng - và hành động như thể
- họ đang nắm chiếc chìa khóa vàng mở cánh cửa tương lai của anh.
Có cuộc triệu tập của Sony tìm kiếm những thành viên mới trong
ban nhạc và tiếp sau đó là cuộc phỏng vấn và buổi thử giọng; những
chuyến đi lại như con thoi không ngừng nghỉ giữa L.A. và New York
để đảm bảo mọi việc đang tiến hành trôi chảy, những buổi tư vấn
với giải PR có thể dẫn dắt nhận thức của công chúng, và những chỉ
dẫn từ những người hướng dẫn truyền thông về cách cư xử trước
máy quay. Và tất nhiên là cả nhà tạo mẫu đảm trách về hình ảnh của
Julian nữa.
Nhiều năm nay Brooke đã tự nguyện làm một lúc hai công việc
để chu cấp cho cuộc sống của họ bất chấp sự giày vò không lý giải
được của nỗi oán giận mà thỉnh thoảng cô lại cảm thấy khi cô mệt lử
và cô đơn, như góa phụ trong căn hộ của mình. Có những giấc mơ
của riêng cô - niềm ước ao tạo dựng được một chỗ đứng trong công
việc, đi du lịch nhiều hơn, sinh con - giờ đã tự nguyện trở thành thứ
yếu. Có sự căng thẳng về tài chính khi đầu tư và tái đầu tư đến đồng
bạc cuối cùng vào những lĩnh vực khác nhau trong sự nghiệp của
Julian. Những giờ dài dằng dặc trong phòng thu. Tất cả những đêm
khuya chưa về nhà, khi cả hai người bọn họ đều ở trong những quán
bar ồn ào, mờ khói thuốc vì Julian có sô diễn ở đó thay vì được cuộn
tròn trên đi văng hoặc đi nghỉ cuối tuần với những đôi khác. Và bấy
giờ là việc đi lại! Những chuyến viễn du liên miên không ngót tưởng
như vô tận vì Julian, từ thành phố này sang thành phố khác, từ bờ
biển này đến bờ biển kia. Cả hai bọn họ đều cố gắng, quả thật là thế,
nhưng dường như cứ mỗi ngày một khó hơn. Những ngày này thì
một cuộc nói chuyện qua điện thoại không bị ngắt quãng cũng đã
cảm thấy là xa xỉ rồi.
Nola rót đầy lại hai ly của họ và cầm điện thoại của mình lên.
“Cậu muốn ăn gì nào?”“Tớ không thấy đói,” Brooke nói và tự thấy