Julian vỗ tay lên vô lăng. “Tất cả đồ đạc của mình còn để trong
ngôi nhà đó. Hơn nữa, thời tiết thay đổi thế này - chúng ta sẽ tự giết
mình mất.”
Họ im lặng một thoáng trước khi Julian bảo, “Hãy quay số trực
không khẩn cấp của cảnh sát địa phương và bật loa lên em.”
Brooke không rõ Julian định làm gì, nhưng cô không muốn
tranh luận. Cô quay số và Julian bắt đầu nói khi nghe một nữ điều
vận trả lợi điện thoại.
“Xin chào, tên tôi là Julian Alter và tôi đang lái xe về hướng
Đông trên xa lộ 27, vừa mới đi qua làng Đông Hampton xong. Có
một số ô tô -người săn ảnh - đang đuổi theo xe tôi với tốc độ không
an toàn. Tôi sợ rằng nếu tôi về nhà họ sẽ xông vào nhà tôi. Có cách
nào để một sĩ quan cảnh sát có thể đến gặp tôi tại nhà để nhắc nhở
họ rằng họ đang xâm phạm tư gia không?”
Người phụ nữ đồng ý cử người đến trong hai mươi phút nữa
và sau khi cung cấp địa chỉ nhà cha mẹ anh cho chị ta, anh cúp máy.
“Thế là thông minh đấy,” Brooke nhận xét. “Sao anh lại nghĩ ra
cách ấy?”
“Anh không nghĩ ra. Đó là điều Leo đã bảo anh làm nếu chúng
mình ở bất kỳ đâu ngoài Manha an và bị đeo bám. Xem nó có hiệu
quả thực sự không nhé.”
Họ tiếp tục lái lòng vòng trong suốt hai mươi phút, rồi Julian
nhìn đồng hồ và rẽ vào một đường làng nhỏ hẹp dẫn tới đồng cỏ
rộng nơi ngôi nhà của ông bà Alter tọa lạc trên một mẫu rưỡi đất.
Sân trước rộng rãi và cảnh quan được kiến tạo khá đẹp, nhưng ngôi
nhà không đủ xa để tránh ống kính viễn vọng của máy ảnh. Cả hai
người đều cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy một chiếc xe canh sát đỗ ở