“Đúng thế, mình rất là háo hức. Và cậu phải thấy Rohan cơ.
Ngay khi mình vừa mới nói với anh ấy, anh ấy tức thì hô lên, ‘Vé
máy bay!’ Anh ấy đã yêu cầu in toàn bộ lịch trình rồi và đang ăn cố
nốt thức ăn trong tủ lạnh của bọn tớ.”
Brooke cười to. “Mình đang tưởng tượng ra cậu bé nhỏ với
chiều cao chỉ nhỉnh hơn mét sáu đi tới đi lui trong phòng thay đồ với
một bìa kẹp tài liệu và một chiếc còi, đập những chiếc bánh
hamburger Big Mac và hộp đồ ăn KFC lên những bàn tay to như voi
của họ đây.”
“Mình biết chứ. Kiểu như ‘Xin lỗi, Quý-Liên-đoàn-Bóng-Bầu-
dục-Quốc-gia-toàn-ngôi-sao-kiếm-được-tám-mươi-ngàn-tỷ-đô-la-
mỗi-năm, nhưng tôi vẫn sẽ phải yêu cầu quý vị cắt bớt lượng xi rô
ngô giàu đường fructose đi nhé.’ Sẽ tuyệt cú mèo đây!”
Khi Brooke gác máy ít phút sau đó, cô không thể kìm được cái
cảm giác rằng sự nghiệp của tất cả mọi người đang lên như diều
ngoại trừ sự nghiệp của chính cô. Rốt cuộc thì họ sẽ chẳng khởi sự
thành lập một công ty với nhau nữa. Điện thoại của cô lại reo ngay
lập tức. Chắc mẩm đó là Neha gọi lại để báo thêm chi tiết cho cô,
Brooke nhấc máy và nói, “Chính xác thì kế hoạch dự phòng của cậu
là gì nếu một trong số họ gạ tình cậu?”
Cô nghe thấy tiếng đằng hắng và rồi một giọng đàn ông hỏi,
“Có phải Brooke Alter đấy không?”
Trong chỉ một khắc - mà chẳng vì bất kỳ lý do gì - cô tin chắc
rằng ai đó đang gọi để báo rằng Julian gặp một tai nạn nghiêm
trọng, hoặc bị ốm, hoặc...
“Chị Brooke ạ, tôi là Art Michell gọi từ tạp chí Last night. Tôi
đang băn khoăn không biết chị có nhận xét gì về mẩu tin trên mục
‘Trang Sáu’ ra sáng nay không?”