ĐÊM TÂN HÔN - Trang 198

đỉnh đầu, hiện ra trên tờ báo. Một chỏm tóc đen. Những ngón tay dài xương
xương giở trang.

Không thể nào.
Tôi trợn tròn mắt, trừng trừng nhìn, cho tới khi người đó lật trang tiếp

khiến tôi thoáng thấy cái gò má. Đích thị là anh ta. Ngồi cách chưa đầy năm
mét, túi du lịch nhỏ đặt dưới chân. Anh ta làm cái khỉ gì ở đây?

Đừng nói là anh ta có trùng ý tưởng với tôi chứ. Khi anh ta giở thêm trang

nữa, trông điềm tĩnh và trầm lặng, tôi bắt đầu thấy giận sôi lên. Đây hoàn
toàn là lỗi của anh ta. Tôi đã phải xáo tung nếp sống của mình, bắt con trai tôi
nghỉ học, đau đầu bóp óc cả đêm chỉ vì anh ta không biết đằng ngậm cái mồm
lại. Anh ta mới là kẻ quáng gà đâm vào giữa chuyện. Anh ta là nguyên do cho
tất cả chuyện này. Thế mà giờ đây, anh ta ngồi thản nhiên khoan khoái cứ như
đi nghỉ hè vậy. Điện thoại reo, anh ta bỏ báo xuống nghe máy. “Tất nhiên,”
tôi nghe anh ta nói. “Tôi sẽ làm thế. Chúng tôi sẽ bàn thảo tất cả những việc
đó. Vâng, tôi biết là còn yếu tố thời gian.” Mặt anh ta chuyển sang căng
thẳng. “Tôi biết đây không phải phương án lý tưởng. Tôi đang làm hết sức
trong tình cảnh ngặt nghèo, OK?” Ngưng một lúc khi anh ta lắng nghe, rồi
đáp, “Không, theo tôi thì không. Hãy biết thế đã. Ta không nên để tin đồn lan
ra... OK. Được. Đến nơi tôi sẽ gọi lại.” Anh ta cất điện thoại đi và trở lại đọc
báo, trong lúc tôi vẫn nhìn, càng lúc càng tức giận. Đúng rồi đấy. Ngả người
ra sau. Mỉm miệng khi đọc truyện cười. Tận hưởng cuộc sống. Có gì cản trở
đâu? Tôi nhìn xói vào anh ta đến mức tưởng như tờ báo sắp thủng lỗ chỗ đến
nơi. Một bà già ngồi kế bên anh ta nhận thấy ánh nhìn của tôi, liếc sang tôi lo
lắng. Tôi mỉm cười nhanh với bà, để tỏ ý bà không phải đối tượng thù địch
của tôi - nhưng hình như chỉ khiến bà thêm hoảng vía. “Tôi xin lỗi,” bà ta
nói. “Nhưng... có chuyện gì không ổn à?”

“Không ổn?” Lorcan đáp, tưởng bà ta nói với mình liền quay sang.

“Không, có gì không ổn đâu...” Anh ta thoáng thấy tôi và giật mình kinh
ngạc. “Ồ. Chào chị.”

Tôi chờ anh ta chuyển sang đấm ngực ăn năn tạ tội, nhưng hình như anh ta

thấy chào thế là đủ rồi. Đôi mắt đen nhìn thẳng vào mắt tôi, và đột nhiên
không báo trước trong đầu tôi vụt hiện về: giây phút nhoang nhoáng da và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.