xúc động một ly leo. Bà ta nhuộm tóc đen, búi thành một cục khắc khổ, mặt
bền bệt với đôi mắt nhỏ tí hẹp hòi.
“Cho dù là thế, thưa quý khách,” bà ta nói, “va li của quý khách cũng
không mang lên máy bay được. Quý khách có thể vui lòng rời khỏi bàn được
không?”
Con mẹ điên. Tôi đã thấy cả tá người xách hành lý cỡ đó lên máy bay rồi.
Tôi biết mình nên tiến lại, cho Richard biết mình ở đây, nhưng trong bụng lại
muốn xem thử có thuyện gì xảy ra tiếp. “Được thôi. Vậy tôi không mang túi
lên nữa.” Trừng mắt nhìn bà kia, Richard nhảy lại xuống sàn, bật tung khóa
va li. Cậu ta vơ lấy hai cái áo phông, túi đồ vệ sinh, một đôi tất và vài cái
quần đùi, rồi đá va li sang một bên.
“Đây. Đây là hành lý xách tay của tôi.” Cậu ta ve vẩy vào mặt bà kia. “Thế
đã được chưa?” Bà nhân viên hãng bay vô cảm nhìn cậu ta. “Thưa quý khách,
quý khách không thể để va li lại đó được.” “Được.” Cậu ta lại khóa nó lại,
quẳng lên trên nắp một thùng rác. “Đấy.” “Quý khách cũng không để đó
được, thưa quý khách. Đây là vấn đề an ninh. Chúng tôi không biết ở trong
va li có gì.”
“Bà biết mà.” “Chúng tôi không biết.”
“Bà vừa thấy tôi mở ra xong.” “Kể cả là thế, thưa quý khách.” Cả phòng
đã quay lại nhìn cuộc đấu khẩu. Richard thì đang thở phì phò. Đôi vai rộng
đang bành lên. Lần nữa tôi lại nghĩ đến con bò mộng sắp xông tới. “Cậu
Richard!” Noah bất chợt nhận ra. “Cậu cũng đi nghỉ với nhà cháu à?” Toàn
thân Richard giật nẩy vì kinh ngạc khi nhận ra Noah trước, rồi đến tôi.
“Fliss?” Cậu ta đánh rơi một cái quần đùi xuống sàn liền cúi xuống nhặt lên,
trông đã bớt phần bò mộng. “Chị làm gì mà ở đây?” “Chào Richard,” tôi cố
lấy giọng bình thản. “Chúng tôi đến chơi với Lottie. Cậu... ờ...” Tôi dang hai
tay tỏ ý hỏi. “Ý tôi là, chính xác thì...” Hiển nhiên tôi biết đại khái ý định của
cậu ta, cũng như tất cả mọi người đang đứng quanh đây, nhưng tôi tò mò về
chi tiết. Cậu ta có kế hoạch gì không? “Tôi không thể ngồi yên được,” cậu ta
lầu bầu. “Không thể cứ thế mất cô ấy và rồi bỏ đi, thậm chí còn không cho cô
ấy biết mình...” Cậu ta ngừng lời, cảm xúc chuyển vần trên mặt. “Lẽ ra tôi
phải cầu hôn ngay khi có cơ hội,” đột nhiên cậu ta thêm. “Phải trân trọng