những gì mình có! Lẽ ra tôi phải cầu hôn!” Tiếng kêu thống khổ của cậu ta
vọng khắp không gian lặng phắc. Cả phòng đang choáng ngợp, và nói thực
tình thì tôi cũng khá sốc. Tôi chưa hề chứng kiến Richard biểu lộ xúc cảm
mạnh mẽ đến thế này bao giờ. Lottie đã thấy chưa?
Ước gì tôi đã ghi âm toàn bộ vụ này vào BlackBerry. “Thưa quý khách,
xin quý khách vui lòng bỏ va li khỏi thùng rác.” Bà nhân viên hãng bay lại
nói với Richard. “Như tôi đã nói, đấy là một mối nguy an ninh.” “Giờ đấy
không phải va li của tôi nữa,” cậu ta trả miếng, dứ dứ mấy cái quần đùi về
phía bà ta. “Đây mới là hành lý xách tay của tôi.” Cằm bà kia nghiêm lại.
“Quý khách có muốn tôi cho gọi bộ phận an ninh tới tiêu hủy va li của quý
khách, khiến chuyến bay bị hoãn lại sáu tiếng không?” Tôi không phải là
người duy nhất thở hắt ra kinh hoàng. Khắp xung quanh, tiếng rì rầm không
đồng tình lễ độ đã dâng lên thành những phàn nàn khó chịu. Tôi có cảm giác
Richard hiện không còn mấy người hâm mộ ở đây nữa. Mà thực tế, tôi cảm
thấy những tiếng huýt gió phản đối có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
“Cậu Richard, cậu cũng đi nghỉ với nhà cháu à?” Noah thì đang sướng
phát điên. “Mình chơi vật được không? Cháu ngồi với cậu khi lên máy bay
nhé?” Nó ôm chầm lấy chân Richard.
“Có vẻ là khó rồi, nhóc ạ.” Richard mỉm cười âu sầu với nó. “Trừ khi cháu
thuyết phục được bà đây.”
“Đây là cậu của bé à?” Cô bạn Cheryl của Noah ở bàn bên cạnh chợt nhảy
lên, tuy từ nãy đến giờ vẫn quan sát sự việc bằng con mắt ơ hờ. “Người mà
bé kể lúc nãy á?”
“Đây là cậu Richard,” Noah gật đầu hớn hở.
Lẽ ra mình không bao giờ được để nó nhiễm thói quen gọi Richard là “
cậu”, tôi tự nhủ. Chuyện bắt đầu từ một dịp Giáng sinh, khi ấy chúng tôi đã
nghĩ thế thật dễ thương. Chứ không nghĩ rồi hai đứa chia tay. Chúng tôi
tưởng Richard đã là một thành viên trong gia đình. Chứ chẳng bao giờ ngờ
được...
Thình lình tôi nhận ra Cheryl gần như đã tăng xông.
“Margot!” cuối cùng cô ta cũng thốt lên được giữa nhịp thở. “Chị phải cho
anh này lên máy bay đi! Anh ấy đã cứu mạng cháu mình đấy. Anh ấy là một