ĐÊM TÂN HÔN - Trang 210

nào hết.” Richard đang nhìn Lorcan, mắt nheo lại ngờ vực. Sau một giây,
Lorcan ngẩng lên. Anh ta có vẻ giật mình thấy cả hai chúng tôi đều đang
nhìn. Cả người tôi nóng rực, tôi ngoảnh phắt đi. “Thôi ngay!” tôi rít. “Đừng
nhìn anh ta!” “Chị cũng đang nhìn hắn ta,” Richard nhận xét. “Đấy là vì cậu
nhìn!” “Fliss, chị cáu rồi.” “Tôi không cáu,” tôi vênh mặt nói. “Tôi chỉ đang
cố làm người lớn trong một tình huống giữa người lớn với nhau... Cậu lại
nhìn anh ta rồi!” Tôi chọc vào tay cậu ta. “Thôi ngay!”

“Thế chính xác thì anh ta là ai?” “Bạn lâu năm của Ben. Luật sư. Làm ở

công ty đó.” Tôi nhún vai. “Vậy thì... hai người thành cặp rồi à?” “Không.
Không có cặp gì hết. Chúng tôi chỉ dính phải nhau một lần và rồi...” “Rồi
gỡ.” “Chính thế.” “Anh ta trông có vẻ là người hài hước vui tính nhỉ,”
Richard nói, vẫn đang soi xét Lorcan. “Là tôi nói mỉa đấy,” một lát sau cậu ta
thêm. “Ừ.” Tôi gật. “Hiểu mà.” Lorcan lại nhìn lên và nhướng mày. Một phút
sau anh ta đã tháo dây an toàn, đi lại chỗ chúng tôi ngồi. “Tuyệt thật,” tôi lẩm
bẩm. “Cảm ơn cậu thế chứ. Chào anh.” Tôi mỉm cười tươi rói nhìn Lorcan.
“Bay thoải mái chứ?”

“Dễ chịu lắm. Tôi cần nói chuyện với chị.” Đôi mắt đen rất khó giải mã

đưa sang nhìn tôi, và tim tôi rung lên e ngại. “Được. OK. Nhưng có lẽ không
phải ở đây...”

“Với cả hai,” anh ta nói át đi, đưa mắt nhìn cả Richard. “Tôi đang bay tới

Ikonos với lý do khẩn. Một công việc quan trọng cần bàn bạc với Ben. Tôi
cần anh ấy tập trung. Vậy nên nếu hai người có ý định chửi mắng anh ấy, hay
đập anh ấy một mẻ, hay cướp cô vợ mới cưới khỏi tay anh ấy, hay bất kỳ cái
gì, thì tôi có yêu cầu này. Làm ơn để dành tới khi chúng tôi đã gặp xong. Lúc
đó thì tùy hai người.”

Ngay lập tức tôi lại thấy căm tức trào lên. “Anh chỉ định nói thế thôi hả?”

tôi dẩu môi. “Phải.” “Anh chỉ quan tâm đến mỗi chuyện công việc thôi. Chứ
không phải chuyện anh chính là kẻ gây ra vụ cưới xin này?” “Tôi không gây
ra vụ đó,” anh ta trả miếng. “Và tất nhiên công việc là ưu tiên của tôi.” “‘Tất
nhiên’?” tôi lặp lại. “Công việc quan trọng hơn hôn nhân? Quan điểm hay ho
gớm.” “Ngay lúc này thì đúng thế. Và đó cũng cần là ưu tiên của Ben.” “À,
đừng có lo.” Tôi đảo mắt. “Chúng tôi không định đập Ben đâu.” “Tôi có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.