ĐÊM TÂN HÔN - Trang 275

Chẳng mợ nào xứng đáng với từng ấy trò xiếc cả.”

“Lottie đáng mười lần ‘trò xiếc’ này như anh gọi.” Richard hất hàm về

phía Lorcan. “Và đừng hòng tôi rút lui khi chỉ còn sáu tiếng nữa là gặp cô ấy.
Tôi đã tính chính xác rồi.” Cậu ta nhặt miếng bánh mì trong khay lò nướng.
“Sáu tiếng nữa.”

“Xin lỗi.” Tôi đặt tay lên tay cậu ta. “Nhưng cậu cũng nên biết. Sẽ lâu hơn

thế nhiều. Họ không còn ở khách sạn nữa. Họ đã đến nhà khách rồi.”

Richard trợn mắt nhìn tôi vì kinh hoàng. “Khỉ nợ,” cuối cùng cậu ta nói.

“Chính thế.” “Họ sẽ phang nhau ở đó, chắc chắn.”

“Cũng có thể không,” tôi nói, để thuyết phục cả mình cùng với cậu ta. “Và

giữ mồm giữ miệng đi, làm ơn. Trẻ nhỏ tai to.” Tôi phác tay về phía Noah.

“Họ sẽ làm thế.” Richard đã gù cả người vì ủ ê. “Nơi đó là miền thần tiên

của Lottie. Là xứ sở diệu kỳ của cô ấy. Tất nhiên là cô ấy sẽ...” Cậu ta dừng
lời vừa kịp lúc. “Cho lạp xường vào trong bánh rán.” “Bánh bao,” Lorcan
chữa.

“Im mồm!” tôi nói, tuyệt vọng. Trong lúc tất cả đang im lặng ngồi đó, một

cô hầu bàn tiến lại mang quyển sách tô màu cho Noah, nó hớn hở nhận.
“Cháu có thể vẽ cả mẹ hoặc bố nữa,” cô ta gợi ý và chìa ra một hộp bút sáp.
“Bố cháu không ở đây,” Noah ngoan ngoãn chữa, chỉ sang Lorcan và

Richard. “Cả hai chú này đều không phải bố cháu.” Tuyệt. Giờ thì cô sẽ

nghĩ về chúng tôi ra sao? “Chúng tôi đang đi công tác,” tôi nói với một nụ
cười vội.

“Bố cháu sống ở London,” Noah líu lo kể. “Nhưng bố sắp chuyển đến

Hollywood rồi.” “Hollywood à!” “Vâng. Bố cháu sẽ làm hàng xóm của ngôi
sao điện ảnh.”

Bụng tôi thót lại khổ sở. Ôi Chúa ơi, lại nữa rồi. Thậm chí cả sau khi

chúng tôi đã qua Bài Nói Quan Trọng. Ngay khi cô hầu bàn vừa đi xa, tôi
quay sang Noah cố nén bực tức.

“Noah con yêu. Con có nhớ mẹ con mình đã thỏa thuận phải nói thật rồi

không?”

“Có,” nó đáp gọn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.