ĐÊM TÂN HÔN - Trang 29

đang huơ tay múa chân tán loạn. Tôi biết anh ta định đòi gì. Đó là bài phát
biểu cho lễ trao giải tối nay.

“Xong rồi,” tôi mấp máy môi, nói dối trắng trợn và chỉ vào máy tính như

thể do lỗi công nghệ mà nó còn kẹt trong máy chưa chạy được ra. “Đợi tôi
gửi email. Gửi - E - Mail.”

Cuối cùng anh ta cũng đi. Tôi liếc nhìn đồng hồ, tim đập dồn. Tôi còn

đúng mười phút để vừa lắng nghe Lottie đầy thông cảm, vừa viết nốt bài nói,
vừa trang điểm.

Không, còn chín phút rưỡi.
Bụng tôi nhói lên cảm giác căm ghét Richard. Nếu bắt buộc phải bóp nát

trái tim em gái tôi thì sao hắn không chọn lấy ngày nào khác ngoài cái ngày
tôi bận rộn phát khùng nhất năm chứ? Tôi vội vã mở bài phát biểu ra và gõ
tiếp.

Cuối cùng, tôi xin cám ơn tất cả mọi người đã có mặt ở đây tối nay. Cả

những người đoạt giải, và những người lúc này đang nghiến răng tức giận.
Tôi nhìn thấy các anh đấy
! ( Dừng lại chờ nghe cười.)

“Lottie, em biết đấy, tối nay chỗ chị tổ chức một lễ trao giải lớn,” tôi nói

vẻ tội lỗi. “Chị còn năm phút là phải đi rồi. Nếu ghé qua được chỗ em, chị sẽ
qua ngay trong một nhịp tim, em biết đấy...”

Quá muộn. Tôi nhận ra mình vừa mắc một sai lầm khủng khiếp. Tôi vừa

tỏ ra thông cảm. Đúng như tôi nghĩ, nó lồng lên.

“Ghé qua?” nó phì ra khinh bỉ. “Không việc gì phải ghé qua! Chị tưởng

em bực bội chuyện Richard ấy à? Chị tưởng cả đời em chỉ quay quanh một
thằng cha thôi à? Em còn chẳng thèm nghĩ đến anh ta nữa ấy chứ. Em chỉ gọi
để kể chị nghe về dự định đi học thạc sĩ của em thôi. Chỉ vì chuyện đó thôi.”

“Chị biết rồi,” tôi đấu dịu. “Tất nhiên rồi.”
“Chắc em sẽ xem có chương trình trao đổi nào ở Mỹ không. Có thể là

Stanford...”

Nó cứ nói, còn tôi cứ điên cuồng gõ. Tôi đã nói bài này sáu lần rồi. Vẫn

chỉ là lời cũ, năm nào cũng thế, xào đi xáo lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.