ĐÊM TÂN HÔN - Trang 356

vẻ thực tình kinh hãi. “Anh sẽ nắm quyền quản lý.” Lorcan bước một bước về
phía anh ta. “Ben, ở đây anh có lựa chọn. Anh có thể bán công ty cho Yuri
nếu anh muốn. Bỏ túi món tiền và hưởng thụ cuộc sống. Nhưng ngoài ra anh
có biết anh còn làm gì được không? Hãy cầm lấy cương. Nắm quyền điều
hành. Đấy là công ty của anh. Di sản của anh. Hãy cho nó cơ hội.”

Ben trông chết sững. “Anh làm được mà,” Lorcan nói thêm. “Nhưng sẽ là

thử thách khá lớn đấy. Vấn đề là anh phải muốn làm cơ.” “Tôi đã thỏa thuận
danh dự với Yuri.” Mắt Ben đảo tía lia. “Ôi Chúa ơi. Tôi không biết. Tôi làm
gì bây giờ?” “Yuri Zhernakov không biết cái gì là danh dự đâu,” Lorcan mỉa
mai nói. “Vậy nên tôi nghĩ anh khỏi lo cái dó.” Anh thở dài, lùa mấy ngón tay
qua tóc, vẻ mặt anh không lý giải được. “Thế này Ben nhé. Tôi mang đầy đủ
các bản kế hoạch tái cơ cấu trong cặp đây, và ngày mai tôi sẽ trình bày với
anh một lượt. Tôi sẽ giải thích mọi lựa chọn đặt ra cho anh, theo cách tôi
hiểu.” Anh ngưng lại. “Nhưng tôi sẽ không bảo anh phải làm gì đâu. Bán hay
không bán, đấy là quyết định của anh. Mình anh thôi.”

Mắt Ben đang dán vào Lorcan. Anh ta mở miệng rồi ngậm lại vài lần, hiển

nhiên là không nói được nên lời. Rồi cuối cùng anh ta quay phắt lại và bỏ đi,
vừa đi vừa nhét cái BlackBerry vào túi. “Khá lắm.” Tôi lại siết tay Lorcan khi
hai chúng tôi cùng ngồi lại xuống bờ tường. “Anh rất dũng cảm đấy.” Lorcan
không nói gì, chỉ nghiêng đầu.

“Liệu anh ta có nắm lấy cơ hội này không?” tôi dè dặt hỏi.
“Có thể.” Lorcan thở ra. “Nhưng nếu anh ta không làm bây giờ thì sẽ

không còn cơ hội nào khác.” “Thế sau khi đi anh sẽ làm gì?” “Không biết.”
Anh nhún vai. “Có thể tôi sẽ nhận lời mời làm việc ở London độ trước.”
“London à?” tôi nói, bất giác tươi tỉnh dù không muốn. “Hoặc Paris,” anh đùa
cợt đáp. “Tôi nói tiếng Pháp rất rành.” “Paris chuối lắm,” tôi nói. “Ai chẳng
biết thế.” “Thì Quebec vậy.” “Buồn cười nhỉ.” Tôi đập vào người anh. “Tôi là
luật sư.” Vẻ trêu đùa biến mất, Lorcan trở nên trầm ngâm. “Đấy là chuyên
ngành của tôi. Đấy là sự nghiệp của tôi. Và có thể tôi đã bị đánh văng khỏi
đường một lúc. Có thể đúng là tôi đã chọn nhầm.” Mắt anh liếc nhanh sang
tôi, tôi gật đầu công nhận. “Nhưng đã đến lúc trở về đường cũ rồi.”

“Làm nóng lại máy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.