ĐÊM TÂN HÔN - Trang 44

“Pằng!” Một tiếng ré điếc tai cắt lời tôi. “Chiến binh laser!” Máu tôi đông

lại. Không thể là... Ôi không. Tiếng tạch tạch tạch quen thuộc xói vào tai tôi.
Những viên bi nhựa màu da cam đang bắn khắp tứ phía, đập vào mặt người
rồi rơi vào ly sâm banh. Noah đang chạy trên hành lang về phía khán phòng,
cười như điên và cầm khẩu súng Nerf tự động bắn xung quanh. Chết mẹ. Sao
tôi không soát ba lô của nó trước chứ? “Thôi ngay!” Tôi chồm tới vồ lấy
Noah, túm cổ áo và giật khẩu súng nhựa khỏi tay nó. “Thôi ngay! Gavin, tôi
rất rất xin lỗi,” tôi nói thêm không kịp thở.

“Lẽ ra tối nay Daniel phải trông Noah, nhưng anh ta bỏ bom tôi và... Khỉ

thật! Á!”

Trong lúc vội vã tôi bấm nhầm nút nào đó trên thân súng, khiến nó phụt

thêm đạn ra như cảnh trong phim Reservoir Dogs, trút thẳng vào ngực Gavin.
Mình đang tàn sát ông sếp bằng vũ khí tự động là ý nghĩ thoáng vụt qua đầu
tôi. Chuyện này mà bị đưa vào bản đánh giá công việc thì không hay tí nào.
Loạt đạn chếch lên mặt làm ông kêu thét kinh hoàng
.

“Xin lỗi!” Tôi thả rơi khẩu súng xuống sàn. “Tôi không có ý bắn...” Tôi

rùng mình nhận thấy Gunter đang ở cách mình chừng ba mét. Có ba viên đạn
Nerf màu cam dính trong mái tóc trắng lơ thơ của lão, một viên trong ly rượu.
“Gavin.” Tôi nuốt nước bọt. “Gavin. Tôi không biết phải nói gì...” “Đấy là lỗi
của tôi,” Elise vội vã ngắt lời. “Tôi đang trông Noah.” “Nhưng lẽ ra nó không
nên ở văn phòng,” tôi nhận xét. “Vậy nên đấy là lỗi của tôi.” Chúng tôi quay
lại nhìn Gavin như đang chờ phán quyết cuối cùng. Ông chỉ trợn mắt nhìn
cảnh đó và lắc đầu. “Đời sống cá nhân. Công việc.” Ông ta đan hai bàn tay
vào nhau. “Fliss, cô phải liệu mà thu xếp đi.” Mặt tôi chín dừ vì hổ thẹn trong
khi áp giải thằng bé Noah đang quẫy đạp về văn phòng. “Nhưng con đang
thắng mà!” nó luôn miệng kì kèo. “Tôi xin lỗi.” Elise ôm đầu. “Thằng bé bảo
đấy là trò nó thích nhất.” “Không sao.” Tôi mỉm cười nhanh với cô. “Noah,
không được chơi súng ở văn phòng mẹ. Không bao giờ.”

“Để tôi đi kiếm cho nó cái gì ăn,” Elise nói. “Fliss, chị phải nhanh chóng

quay lại bữa tiệc đi. Đi đi. Đi ngay đi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Đi nào, Noah.”
Cô đẩy Noah ra khỏi phòng, còn lại tôi một mình, cảm thấy như từng tế bào
trên cơ thể đang sụm xuống. Cô ấy nói đúng. Tôi phải quay lại ngay, ào vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.