ĐÊM TÂN HÔN - Trang 47

Ý nghĩ ấy mê hoặc tôi. Có khi có một lối thoát dễ dàng và đơn giản mà tôi

chưa biết. “Hủy hôn”. Không có hiệu lực. Nghe mà thích. Sao Barnaby chưa
bao giờ nhắc đến vụ này?

“Không được, trừ khi Daniel có hai vợ,” Barnaby nói. “Hoặc cưỡng ép cậu

lấy anh ta. Hoặc hai bên chưa ngủ với nhau. Hoặc một trong hai người lúc đó
không tự chủ vì lý do tâm thần.”

“Có tớ!” tôi nói luôn. “Tớ đúng là điên thì mới tính đến chuyện lấy hắn.”
“Ai cũng nói vậy hết.” Cậu ta cười phá lên. “Nhưng tớ e là không ăn thua

đâu.”

Tia hy vọng mong manh trong tôi tắt lịm. Khỉ thật. Tôi ước gì Daniel đúng

đã có hai vợ. Ước gì một bà vợ cả đội mũ vải Mormon tự dưng nhảy xổ ra mà
gào rúTôi đến trước để giải phóng tôi thoát khỏi mọi phiền phức.

“Vậy chắc là chúng ta chỉ còn nước ly dị thôi,” cuối cùng tôi nói. “Cảm ơn

Barnaby. Tớ phải đi thôi, trước khi cậu nã thêm cái hóa đơn ba nghìn bảng
chỉ vì câu chào.” “Đúng thế.” Barnaby chẳng bao giờ tỏ ra phật ý dù tôi có
huyên thuyên điều gì. “Nhưng trước đấy thì cậu vẫn định đi Pháp, phải
không?” “Ừ, mai đi.” Noah và tôi sẽ tới Côte d’Azur hai tuần. Đối với nó l à
kỳ nghỉ Phục sinh. Đối với tôi thì đấy là ba khách sạn, sáu nhà hàng và mộc
công viên giải trí cần viết. Đêm nào tôi cũng sẽ phải cày laptop đến khuya
nhưng cũng chẳng than phiền được.

“Tớ vừa gọi cho thằng bạn cũ Nathan Forrester. Cái thằng tớ nói với cậu

ấy. Ở Antibes ấy. Hai cậu có thể uống chút gì cùng nhau khi cậu tới đó.” “Ồ
thế à.” Tôi thấy mình tươi lên. “OK. Nghe vui đấy.”

“Để tớ gửi thông tin qua email. Thằng đó được lắm. Chơi poker hơi quá

đà, nhưng đừng đánh giá hắn chuyện đó.”

Một tay chơi poker ở miền Nam nước Pháp. Thú vị đây. “Không đâu. Cảm

ơn Barnaby.”

“Rất vui được giúp cậu. Chào Fliss.”
Tôi vừa dập máy thì chuông điện thoại lại reo. Chắc Barnaby quên mất

điều gì đó.

“Barnaby hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.