ĐÊM TÂN HÔN - Trang 94

nằm ngay trong tòa nhà, tôi không ngăn được mặt mình cứ tươi hơn hớn lên.
Thực tình là tôi vui đến phát khóc, nhưng nhà báo ở Pincher International
không ai khóc khi làm việc, nên tôi tạm bằng lòng chỉ ôm chầm lấy mình vậy.

Richard thì nhất rồi. Cậu chàng có mọi thứ tôi từng mong cho Lottie.

Nghe cứ như tôi là mẹ nó vậy - nhưng đúng là tôi vẫn thấy mình như mẹ của
Lottie. Trước giờ vẫn vậy. Bố mẹ thật thì đã chối bỏ nhiệm vụ, còn bận bịu ly
dị rồi rượn chè và dan díu với nào doanh nhân giàu sụ nào hoa hậu Nam Phi...
Cứ nói thế này: chúng tôi ở với nhau là chủ yếu. Lottie kém tôi năm tuổi, và
từ lâu trước khi mẹ chết nó đã có thói quen tìm đến tôi khi có chuyện xảy ra.

Và với tư cách là đương kim mẹ kiêm chị gái kiêm phù dâu chính tiềm

năng (?), tôi không thấy gì đáng hoan nghênh hơn là Richard sắp gia nhập
cụm gia đình tí hon quái gở của chúng tôi. Thứ nhất là, cậu ta điển trai nhưng
không đến nỗi ai-cũng-phải-xin-chết. Cái này quan trọng, tôi nghĩ. Ai cũng
muốn em gái mình kiếm được vị thần tình yêu trong mắt nó, nhưng đừng để
chính mình thèm muốn cậu ta. Ý tôi là, tôi sẽ phải làm sao nếu Lottie dắt
Johnny Depp về nhà?

Tôi cố gắng thành thật xem xét ý nghĩ mình, trong chốn riêng tư là cái đầu

tôi. Phải, tôi chẳng làm chị gái vị tha được đâu. Chắc hẳn tôi sẽ tìm cách
cuỗm chàng đi mất. Tôi sẽ nghĩ mọi thủ đoạn đều có thể chấp nhận.

Nhưng Richard chẳng phải là Johnny Depp. Cậu ta bảnh trai đấy, đừng

hiểu lầm tôi, nhưng không bảnh trai đến mức khôn cưỡng. Cũng không bảnh
trai kiểu bóng, như cái cậu Jamie kinh khủng hồi nào, suốt ngày chỉ chải
chuốt và đếm số ca lo. Richard là đàn ông. Đối với tôi, thi thoảng trông cậu ta
như phiên bản trẻ của Pierce Brosnan, thi thoảng lại giống phiên bản trẻ của
Gordon Brown. (Mặc dù tôi nghĩ mình là người duy nhất nhìn ra nét của
Gordon Brown. Tôi có nhắc đến với Lottie một lần, và nó đã rất phẫn nộ.)

Tôi biết là cậu ta được đánh giá cao trong công việc. (Tất nhiên, hồi cậu ta

mới hẹn hò với Lottie, tôi đã hỏi khắp người quen ở London về nhân thân cậu
ta.) Tôi cũng biết đôi khi cậu ta cáu bẳn và có lần đã nổi cơn với cả đội, ầm ĩ
tới mức sau đó phải đãi tất cả một chầu để xin lỗi. Nhưng bản tính cậu ta tốt
bụng. Lần đầu tôi gặp, cậu ta đang bê cái ghế bành vì Lottie muốn chuyển
sang chỗ khác. Nó đi khắp phòng khách, miệng bảo, “Chỗ này... à không, chỗ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.