ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 109

Dáng đứng con bé trông rất vững chãi, không một đứa bé sáu tuổi nào có
thể làm thế trong hoàn cảnh này. Tôi không biết con bé thường xuyên bị
đòn đến mức nào. Thế nhưng sự ương bướng của nó thật ngây ngô. Con bé
đứng đó với chiếc kẹp tóc con vịt, mái tóc dài suôn thắt thành bím lớn, bộ
quần yếm cũ kỹ nhàu nát. Tôi như muốn khóc. Nhưng nước mắt đó nên
dành cho tôi vì tôi nhận ra mình không có sức mạnh như con bé.

Ruột gan tôi quặn thắt. Điều này không nên xảy ra.

Nhưng chính thầy Collins đã tuyên bố thẳng thừng là ông phải làm vậy.
Liệu con bé có biết mình đã làm gì không? Không có câu trả lời. Ông còn
nói có thể con bé sẽ bị đuổi học nữa. Tôi biết lời quở trách dành cho tôi
cũng nặng nề như dành cho Sheila. Hai chúng tôi đều đang bị phạt. Thầy
bảo với Sheila là em sẽ bị ba roi. Con bé bặm môi lại. Nó nhìn ông không
hề chớp mắt.

- Cúi xuống nắm lấy mắt cá chân.

Con bé nhìn chằm chằm không nhúc nhích.

- Sheila, cúi người xuống và nắm lấy mắt cá chân!

Sheila không nhúc nhích.

- Nếu tôi phải nhắc lại một lần nữa, tôi sẽ tăng thêm một roi. Nào, mau cúi
xuống.

Tôi lên tiếng:

- Sheila, làm ơn đi con. Làm theo lời thầy đi.

Vẫn không có phản ứng. Đôi mắt em khẽ liếc về phía tôi.

Thầy Collins thô bạo đè con bé xuống và chiếc roi kêu vụt lên khi quất
xuống người em. Con bé sụm hai đầu gối xuống sau roi đầu tiên nhưng nét

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.