ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 113

- Lại đây nào, Sheila, để cô ôm con nào.

Con bé bằng lòng bước tới, vụng về leo lên lòng tôi như một đứa trẻ mới
lững chững tập đi. Con bé vòng tay quanh eo tôi và ôm tôi thật chặt. Tôi
siết lấy con bé. Tôi làm như thế vì bản thân mình nhiều hơn là vì con bé, vì
tôi không biết phải làm gì nữa. Ôi Chúa toàn năng, tôi đang hết sức đau
lòng.

Chúng tôi sẽ phải làm gì đây? Con bé phải chấm dứt những trò tàn phá kiểu
này đi, đó là điều chắc chắn. Nhưng bằng cách nào đây? Nếu họ tống con
bé khỏi trường, đuổi học nó, nó sẽ không thể trở lại. Tôi đã làm nghề này
đủ lâu để hiểu rõ điều đó. Không sớm thì muộn, con bé sẽ vào bệnh viện
tiểu bang như kế hoạch. Rồi sao nữa? Một đứa bé sáu tuổi có cơ may nào
rời khỏi bệnh viện tiểu bang để trở về cuộc sống bình thường không? Tôi
ngờ rằng đó là việc chưa từng có. Chúng tôi sẽ mất con bé như thể nó chưa
từng tồn tại. Bé gái nhỏ nhắn thông minh, sáng tạo chưa từng có một cơ hội
trong đời này sẽ không bao giờ có được một cơ may nào cả. Một đống bàn
ghế đổ nát có đáng giá đến vậy không?

Tôi nhẹ nhàng đu đưa con bé trong lòng và hỏi: - Giờ chúng ta làm sao đây,
Sheila? Con không thể cứ làm những việc như thế này và cô không biết làm
sao để ngăn con lại.

- Con sẽ không làm thế nữa.

- Cô ước gì như thế. Nhưng lúc này chúng ta đừng hứa gì cả, được không?
Cô chỉ muốn bắt đầu bằng cách con kể với cô tại sao con lại làm thế. Cô
phải hiểu rõ chuyện đó.

- Con hổng biết. Con thì rất ghét cô ấy kinh khủng. Cô la con lúc ăn trưa mà
đó không phải lỗi của con. Đó là lỗi của Susannah mà cổ lại la con. Con
điên lên.

Giọng con bé run run:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.