ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 115

Con bé im lặng một lúc lâu. Rồi con bé dùng cả hai tay nắm lấy tay tôi.

- Hơi đau.

Con bé nhìn lên, đôi mắt không thể hiện rõ điều gì cả.

- Cũng có khi con khóc một chút, nhiều khi vào ban đêm. Cha con, nhiều
khi ổng không về nhà đến khi thật khuya và con phải ở một mình và con sợ.
Đôi khi con khóc một chút, nó hơi ướt ngay chỗ này trong mắt con nè.
Nhưng con lau nó đi liền. Khóc thì không tốt gì hết, mà nó lại khiến con
nhớ Jimmie và mẹ con nếu con khóc. Nó khiến con nhớ họ lắm.

- Đôi khi khóc cũng tốt.

- Nó không bao giờ tốt cho con. Con sẽ không bao giờ khóc. Không bao
giờ.

Con bé đã quay người lại ngồi lên chân tôi và đối diện với tôi. Tôi vòng tay
sau lưng em. Con bé vừa mân mê mấy cái cúc áo của tôi vừa hỏi:

- Cô có bao giờ khóc không?

Tôi gật đầu:

- Thỉnh thoảng. Hầu hết những khi cô thấy buồn, cô khóc. Cô không thể
ngăn được. Cô cứ khóc thôi. Nhưng việc đó khiến cô khuây khỏa hơn.
Thỉnh thoảng khóc cũng tốt. Nó xoa dịu nỗi đau, nếu con cho nó cơ hội.

Con bé nhún vai.

- Con không làm vậy.

- Sheila này, chúng ta sẽ làm gì để chuộc lại những gì con đã làm trong
phòng cô Holmes?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.